Đúng lúc này một chiếc Audi A8 màu đen chạy đến, đậu vững vàng bên cạnh Dương Thanh.
“Cậu Thanh!”
Tiền Bưu đi từ bên trong xe ra.
Dương Thanh gật đầu: “Thả người phụ nữ kia ra”.
Lúc nãy khi Dương Thanh gọi điện thoại anh cũng không nói cho Tiền Bưu biết muốn dẫn Quan Hân đến làm gì?
Lúc này vừa nghe Dương Thanh nói muốn thả Quan Hân ra, nhất thời ông ta cuống lên: “Cậu Thanh, con ả này tìm người ám sát em gái ruột của Mã Siêu, sao cậu có thể bỏ qua cho cô ta chứ?”
“Thả người!”
Dương Thanh cau mày quát lớn.
Tiền Bưu lấy lại tinh thần, trong lòng ngập tràn không cam lòng.
Ông ta nhìn Quan Hồng Nghị thật kỹ, hình như nhận ra điều gì đó.
Lúc này ông ta mới hậm hực kéo cửa xe lôi Quan Hân từ trong xe ra.
Ông ta làm rất mạnh, sau khi Quan Hân bị lôi ra ngoài ngã rầm trên mặt đất.
“Bác cả!”
Quan Hân bị đau, nhưng khi cô ta nhìn thấy Quan Hồng Nghị, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, vui mừng.
Quan Hồng Nghị không để ý đến cô ta chỉ cười nói với Dương Thanh: “Vậy thì cảm ơn cậu Thanh.
Tôi sẽ dẫn người đi.
Cậu cứ yên tâm về Quan Duyệt.
Chỉ cần tôi có thể dẫn Quan Hân trở về Vương thành Quan an toàn, tôi bảo đảm sẽ không làm tổn thương đến Quan Duyệt dù chỉ là một sợi tóc”.
Dương Thanh hừ lạnh, không nói gì chỉ trơ mắt nhìn Quan Hồng Nghị dẫn Quan Hân đi.
“Cậu Thanh, đến bây giờ Mễ Tuyết vẫn chưa tỉnh lại vì bị thương nặng ở đầu nhưng cậu lại thả cô ta đi”.
Tiền Bưu cắn răng nói: “Cậu làm như vậy, chắc chắn Mã Siêu sẽ không chấp nhận”.
“Nếu tôi đã hứa để người phụ nữ kia cho cậu ấy thì nhất định sẽ không nuốt lời”.
Dương Thanh vô cảm nói.
Nếu không phải lo lắng cho sự an nguy của Quan Duyệt anh tuyệt đối sẽ không để Quan Hân rời đi.
Tiền Bưu nghe vậy nhất thời cả kinh: “Cậu Thanh, chắc không phải cậu định một mình đi đến Vương tộc họ Quan đấy chứ?”
Dương Thanh thản nhiên gật đầu: “Quan Duyệt là đệ tử của tôi, còn đỡ đạn thay tôi, bây giờ cô ấy lại bị ép nhốt ở Vương thành Quan chờ gả đi, sao tôi có thể bỏ mặc cô ấy cho được?”
“Còn Quan Hân kia nhất định phải chết!”
Trong mắt Dương Thanh tràn đầy kiên định, lạnh lùng nói.
Ngay cả Tiền Bưu cũng cảm thấy một luồng sát khí dữ dội khiến ông ta không khỏi run rẩy.
“Cậu Thanh, nếu muốn đi Vương tộc họ Quan thì cho tôi đi với!”
Tiền Bưu lên tiếng nói.
Mễ Tuyết là do Dương Thanh sắp xếp Tiền Bưu đi tìm về, cho nên ông ta hiểu rất rõ mọi việc của Mễ Tuyết.
Mễ Tuyết lại là em gái của Mã Siêu, cho nên ông ta cũng xem Mễ Tuyết như con cháu của mình.
Ánh mắt của Dương Thanh dần trở nên sâu xa: “Một mình tôi đi Vương tộc họ Quan là được rồi!”
Dù sao Vương tộc họ Quan cũng là một trong năm Vương tộc lớn ở Chiêu Châu, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ hàng đầu, với thực lực của Tiền Bưu nếu có đi cùng cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
Cũng chỉ có Dương Thanh đi đến đó mới thích hợp nhất.
Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe thương mại Mercedes-Benz màu đen.
“Bố cháu đúng là tự sát bằng súng sao?”
Vẻ mặt Quan Hồng Nghị nghiêm nghị hỏi.
Quan Hân nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng đều là bị Dương Thanh ép buộc.
Ngay cả ông Đức cũng bị Dương Thanh ép buộc bất đắc dĩ mới tự đánh vào đầu tự vẫn”.
“Trước khi bọn họ tự sát có nói gì không?”
Quan Hồng Nghị đột nhiên hỏi.
Dương Thanh đã nói đáp án cho ông ta biết nhưng ông ta không thèm tin.
Sát khí trong mắt Quan Hân càng lúc càng đậm, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy ý hận.
“Trước khi chết bọn họ chỉ nói cùng một câu, đó là dù bọn họ có chết thì Vương tộc họ Quan cũng sẽ báo thù rửa hận cho bọn họ!”
Quan Hân cắn răng, căm tức nói.
Cô ta không nói sự thật, lúc này, ý định giết Dương Thanh của cô ta đã lên đến mức điên cuồng.
Bây giờ cô ta chỉ muốn Dương Thanh chết, nhưng chỉ dựa vào sức mạnh của cô ta là không thể nào làm được.
Cho nên chỉ đành mượn tay Vương tộc họ Quan giết chết Dương Thanh.
“Bọn họ nói như vậy thật sao?”
Quan Hồng Nghị cau mày, hỏi lại ần nữa.
– —————————.