Băng Đế lạnh lùng nhìn lấy hắn, nói: “Đúng vậy, nhất định sẽ làm cho ngươi thống khổ cả đời.”
Vừa nói, nàng quay người hướng Hoắc Vũ Hạo bay qua, Thiên Mộng Băng Tằm trong lòng xiết chặt, chỉ cảm thấy vội vàng cùng khẩn trương.
Tuyết Đế mất đi ký ức, chỉ nhận biết Hoắc Vũ Hạo, lập tức liền tung bay đến bên cạnh hắn, có chút cảnh giác nhìn lấy Băng Đế.
Băng Đế lại cười, nhìn lấy Hoắc Vũ Hạo, nàng cười rất vui vẻ.
“Các ngươi đều sai. Ta là muốn hấp thu Vạn Năm Huyền Băng Tủy, hơn nữa, ta cũng nhất định phải thừa nhận, thời điểm ta nhìn đến nó, trong lòng đều sinh ra tham niệm. Ta nghĩ, bất kỳ một băng thuộc tính hồn thú nào cũng không có cách nào tránh khỏi. Nhưng mà, phần tham niệm này lại cũng không đủ để dao động niềm tin của ta. Coi như tái tạo nhục thân thì như thế nào? Lấy Đế Thiên làm ví dụ, dựa vào sự giúp đỡ của Sinh Mệnh Chi Hồ, khổ tu hơn tám mươi vạn năm, cũng không thấy bất kỳ khả năng nào đặt chân vào Thần Giới. Thần Giới đối với hồn thú chúng ta luôn luôn không khỏi hà khắc như vậy. Thế nhưng, trên người Vũ Hạo, ta lại thật sự nhìn thấy hi vọng. Thần Giới kêu gọi, hồn hạch ngưng tụ, đều biểu hiện ra trước ánh mắt chúng ta. Đã như vậy, ta vì sao muốn bỏ gốc lấy ngọn chứ?”
Thiên Mộng Băng Tằm trợn mắt hốc mồm nhìn lấy nàng, nói: “Nàng, nàng không phải muốn tái tạo nhục thân?”
Băng Đế lườm hắn một cái, nói: “Ta lúc nào nói qua bản thân muốn tái tạo nhục thân?”
Thiên Mộng Băng Tằm có chút cà lăm nói: “Thế nhưng, thế nhưng nàng vừa rồi nói, nếu như Vũ Hạo có bất trắc gì, cũng có thể lựa chọn một túc chủ khác a!”
Băng Đế nói: “Ta đúng là nói như vậy a! Nhưng cũng chỉ là nói ra mà thôi, ngươi coi là thật làm cái gì? Chẳng lẽ ta không biết tái tạo nhục thân hư vô mờ mịt ra sao? Ngươi thần kinh quá khẩn trương. Không sai, Vũ Hạo khi tiến vào trong này phải tiếp nhận áp lực rất lớn, nhưng mà, phần áp lực này cũng đang trong khống chế của ta. Chỉ cần ta cảm giác được hắn tiếp nhận đạt tới cực hạn, lập tức liền có thể giúp hắn hóa giải áp lực.”
Vừa nói, bích quang trên người Băng Đế bỗng nhiên trở nên cường thịnh, sau lưng Hoắc Vũ Hạo, hư ảnh bản thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt sáng lên, hàn ý một mực xâm nhập làm hắn đông cứng lập tức dần dần biến mất, tri giác tái hiện.
“Không có áp lực, ở đâu ra tăng tiến? Trước đó hắn đối với Thu Thu không phải như thế sao. Muốn tạo áp lực cho Vũ Hạo nói nghe thì dễ vậy sao? Ở địa phương này không có gì thích hợp bằng. Có áp lực lần này, đối với hắn tiếp xuống hấp thu Vạn Năm Huyền Băng Tủy rất có chỗ tốt.”
“Bất quá, ta ít nhất phải hấp thu một nửa Vạn Năm Huyền Băng Tủy bên trong trở lên mới được.” Băng Đế nói nghiêm túc, “Ta không nghĩ tới sự tình tái tạo nhục thân, muốn tương lai thay túc chủ khác, thẳng thắn mà nói, đoán chừng cũng tìm không thấy người so với Vũ Hạo tốt hơn, cho nên ta chỉ nói cho có mà thôi. Nhưng loại khả năng này cũng không phải không có, ta cũng không cảm thấy có gì không đúng. Về phần vì sao muốn hấp thu đại lượng Vạn Năm Huyền Băng Tủy củng cố bản nguyên, nguyên nhân rất đơn giản.”
“Vì cái gì?” Thiên Mộng Băng Tằm hỏi.
Băng Đế lườm hắn một cái, nói: “Ngươi đó, không có chuyện làm lại rảnh rỗi giúp đỡ Vũ Hạo thất hoàn liền ngưng tụ hồn hạch, cố nhiên có thể làm cho tu vi của hắn gia tốc tăng lên. Nhưng ngươi có nghĩ tới độ khó ngưng tụ đệ nhị hồn hạch của Cực Hạn Đấu La, chờ Vũ Hạo đạt cấp tám mươi chín về sau, không có ba, năm mươi năm chỉ sợ đều không được.”
“Những Vạn Năm Huyền Băng Tủy này chính là cơ duyên, hắn có thể hấp thu có hạn, mà ta hấp thu, liền tương đương với vũ hồn của hắn hấp thu, chờ hắn tương lai đột phá, thời điểm ngưng tụ đệ nhị hồn hạch lại bạo phát ra, đem lực lượng bản nguyên của ta hoàn toàn dung nhập trong cơ thể hắn, mới có khả năng nhất cử thành công.”
Thiên Mộng Băng Tằm trợn mắt hốc mồm nói: “Băng Băng, cơ trí a!”
Băng Đế khinh thường liếc hắn một cái, nói: “Ta đương nhiên cơ trí, không giống ngươi là đồ ngốc. Cũng không hỏi rõ ràng liền chạy ra biểu diễn. Ngươi tiếp tục ra vẻ a!”
“Ta. . .” Thiên Mộng Băng Tằm xấu hổ nói: “Băng Băng, ta sai. Là ta hiểu lầm nàng.”
Băng Đế cười lạnh nói: “Đừng! Đừng nói hiểu lầm gì. Ngươi đối với Vũ Hạo tốt bao nhiêu a, các ngươi là huynh đệ. Ta là người ngoài. Vũ Hạo được gọi là rộng lượng, còn ngươi? Ngươi gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Về sau ngươi ít để ý đến ta.”
“Băng Băng, ta sai, ta sai còn không được sao? Cô nãi nãi của ta, nàng muốn ta như thế nào liền như thế đó, ta sai, ta thật biết sai.” Thiên Mộng Băng Tằm một lát mới minh bạch, vừa rồi Băng Đế nói câu “ngươi chờ thống khổ cả đời” là ý tứ gì. Hắn bây giờ liền sâu sắc cảm nhận được.
Hoắc Vũ Hạo đều một mặt cười khổ nhìn Băng Đế, nói: “Hiểu lầm, thực sự là. . . , Băng Đế, đệ cũng sai, cũng là đệ không tốt, tỷ cũng đừng trách Thiên Mộng ca.”
Thiên Mộng Băng Tằm lặng lẽ hướng Hoắc Vũ Hạo giơ ngón tay cái.
Băng Đế cười hắc hắc, nói: “Vũ Hạo, muốn đem chúng ta hất ra cũng không có dễ dàng như vậy. Có áp lực mới có động lực. Không có chuyện gì, ta không trách đệ, ta một mực coi đệ là đệ đệ đối đãi, hơn nữa, đệ vừa rồi có thể nói ra như vậy, ta vẫn là rất cảm động. Không giống con bò sát nào đó, hừ hừ!”
“Ta. . . , ta oan uổng a! Băng Băng.” Thiên Mộng vội vàng bay lên đi liền muốn kéo lấy Băng Đế, lại bị Băng Đế dùng sức hất ra.
“Được rồi, chút nữa lại tính sổ với ngươi. Nhanh nói sự tình hấp thu Vạn Năm Huyền Băng Tủy đi. Không chỉ là ta phải hấp thu, Thiên Mộng ngươi cũng phải, Tuyết Nữ, Bát Giác đều phải hấp thu. Tuyết Nữ còn cần hấp thu nhiều hơn một chút, có lẽ, có thể trợ giúp nàng khôi phục năng lực. Bản thân Vũ Hạo chỉ có thể hấp thu một số nhỏ. Vạn Năm Huyền Băng Tủy hiệu lực quá mạnh, nếu như đệ hấp thu quá nhiều, rất có thể biết được lúc trước Thiên Mộng như thế rơi vào trạng thái ngủ say. Như vậy mà nói, rất có thể một lần ngủ là mười năm. Đệ khẳng định là không được.”