– Nhắm mắt trái ngươi lại!
Dương Khai ngẩn ra, rồi nhanh chóng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, bèn giơ tay bưng kín mắt trái lại.
Lòng bàn tay chợt âm ấm, còn có cả mùi máu.
Đến tận lúc này, Lệ Dung, Hàn Phi và Địa Ma mới thở phào một hơi, trong mắt đầy sợ hãi.
– Thiếu chủ, mắt trái của ngài bị làm sao vậy?
Địa Ma run giọng hỏi.
– Thần hồn của lão nô suýt nữa là bị hút đi rồi.
– Diệt Thế Ma Nhãn, là Diệt Thế Ma Nhãn của Đại Ma Thần!
Trường Uyên kêu lên như điên dại, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng lúc y nhìn vào Dương Khai, cũng cảm nhận được lực hút đó.
Như thể y đang đối mặt với Đại Ma Thần, áp lực đè nặng như núi!
Tứ đại Ma tướng cũng mặt trắng bệch, nhìn Dương Khai với ánh mắt phức tạp.
Đại Ma Thần có vô vàn thần thông, trong đó có một thần thông y đã tu luyện vào mắt trái của mình, chính là Diệt Thế Ma Nhãn. Sách cổ có ghi, mắt trái của Đại Ma Thần có thể chịu đựng mọi sự gọi là vô lý trên thế gian, khắc chế mọi thần hồn.
Chỉ là bất luận thế nào, Trường Uyên cũng không ngờ, sau mấy nghìn năm, Diệt Thế Ma Nhãn lại có thể tái hiện.
Tái hiện ở một tên loài người!
Điều này khiến y cảm thấy rất lạc lõng.
Không biết tên tiểu tử Dương Khai này có tài có đức gì mà lại may mắn đến thế.
– Ta phải bế quan một lúc!
Dương Khai che mắt, lau đi máu chảy ra từ đó, thản nhiên nói.
Mộng Vô Nhai gật đầu, con mắt vàng đó thực sự quá nguy hiểm, nếu không thể trở lại như thường thì sau này, bất cứ ai đến gần Dương Khai đều có thể gặp họa.
– Vậy ngươi cứ bế quan ngay tại đây, bọn ta ra ngoài trước, đợi ngươi xuất quan rồi chúng ta sẽ nói chuyện khác sau.
Mộng Vô Nhai trầm giọng dặn dò, quay đầu nhìn Trường Uyên:
– Các ngươi không thành vấn đề chứ?
Trường Uyên lắc đầu.
Lúc này Dương Khai mới lấy Ma Thần Bí Điển mở lối ra để những người khác đi trước.
Chờ họ đi khỏi, hắn lập tức đắm chìm tâm thần, bắt đầu nghiên cứu Diệt Thế Ma Nhãn vừa dung nhập vào hắn.
…
Thời gian thấp thoắt đã một tháng trôi qua, trong Ma cung, Trường Uyên, bốn vị Ma tướng và nhóm Mộng Vô Nhai đều đang sốt ruột chờ đợi.
Một tháng qua, Dương Khai bế quan không ra ngoài, họ cũng không biết làm gì.
Cho đến tận hôm nay, họ mới chợt phát giác khí tức của Dương Khai xuất hiện, lập tức hiểu ra hắn đã xuất quan, ồ ạt chạy đến sương phòng của Trường Uyên, nhìn chằm chằm lối vào mật thất.
Không lâu sau, từng tiếng bước chân vọng ra từ dũng đạo.
Rồi qua một lát nữa, Dương Khai xuất hiện trong tầm mắt mọi người, tất cả đều lo ngại nhìn vào mắt trái Dương Khai, chợt phát hiện con mắt đó đã quay lại trạng thái bình thường, trắng đen rõ ràng.
– Thành công rồi?
Mộng Vô Nhai vội hỏi.
– Ừm.
Dương Khai khẽ gật đầu.
Hao phí một tháng ròng, hắn mới thu hồi Diệt Thế Ma Nhãn được, con mắt chứa thần thông của Đại Ma Thần này có thể tăng sức chiến đấu của hắn lên cực hạn.
– Nếu Dương Thánh chủ đã xuất quan, vậy chúng ta hãy bàn bạc chuyện trước đó vừa nhìn thấy thôi.
Trường Uyên không muốn nói thêm về Diệt Thế Ma Nhãn, giọng điệu đầy chua xót.
Mọi người liếc nhìn nhau rồi gật đầu.
Việc này họ đã cố nín trong bụng cả một tháng rồi, không nói ra là không vui nổi.
Trong Đại điện, nhóm Ma tộc và nhóm người Dương Khai lần lượt ngồi xuống.
Tràm mặc một lúc, Trường Uyên khẽ đằng hắng, dõng dạc nói:
– Ta nghĩ những gì ta đã thấy, hẳn chư vị ngồi đây cũng đều nhìn thấy.
Mọi người cùng gật đầu.
– Đại Ma Thần quả thực đã tạ thế rồi, chỉ có điều không phải tạ thế trong quá trình khám phá Tinh Không như lời đồn, mà vì cả Thông Huyền đại lục.
Trường Uyên thổn thức, thần sắc cảm khái.
– Ma Thần đại nhân thật đáng khâm phục và kính nể!
Mộng Vô Nhai phì cười:
– Chết từ mấy nghìn năm rồi, có cần nói mấy câu bày vẽ thế này nữa không.
Trường Uyên lạnh lùng nhìn lão:
– Đây là công lao vĩ đại của Ma Thần đại nhân, không ai có thể phủ nhận. Nếu năm xưa không nhờ người chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, thì đại lục này sớm đã là thiên hạ của lũ ngoại lai đó rồi.
– Ngươi muốn nói sao thì nói.
Mộng Vô Nhai bĩu môi, tuy lão không thích Ma tộc cho lắm, nhưng không thể phủ nhận, việc làm của Đại Ma Thần năm đó đã thay đổi vận mệnh của Thông Huyền đại lục.
Đáng tiếc, lũ Cốt tộc chưa hề tận diệt, tuy trong tin tức mà Đại Ma Thần để lại, họ đã thấy lũ ngoại lai Tinh Không đều chết sạch, nhưng chắc chắn vẫn có vài tên Cốt tộc lén ẩn nấp, tránh được khỏi tầm mắt của Đại Ma Thần.
Sau mấy nghìn năm, chúng lại thức tỉnh.
– Nhờ có Đại Ma Thần, chúng ta đã biết phía trên Nhập Thánh Cảnh, vẫn còn có một cấp bậc cao hơn, Thánh Vương Cảnh!
Trường Uyên trầm giọng quát.
– Năm đó Ma Thần đại nhân đã chạm đến Thánh Vương Cảnh!
Chính vì có sức mạnh vượt tầm thế giới này, nên những cấm chế mà Đại Ma Thần để lại, đến cường nhân như Mộng Vô Nhai và Trường Uyên cũng không thể nào phá giả.
Sức mạnh chênh lệch quá lớn, khiến họ phải bó tay chịu thua.
– Trong số lũ ngoại lai đó cũng có Thánh Vương Cảnh, nhưng đều bại dưới tay Đại Ma Thần, bị người giết chết!
– Ta không rõ lắm, năm đó tại sao Đại Ma Thần lại sử dụng các thông đạo hư không khắp thiên hạ, bố trí nên đại trận kinh thiên đó, phong ấn cả Thông Huyền đại lục lại?
Mông Qua thắc mắc.
– Vì y đã nhận ra sự nguy hiểm của lũ ngoại lai Tinh Không đó!
Dương Khai trầm giọng nói:
– Việc Đại Ma Thần làm năm đó cũng không hẳn là phong ấn, đại khái chỉ là một thủ đoạn làm mờ. Trong lũ ngoại lai Tinh Không có cường nhân Thánh Vương Cảnh, y biết một khi mình chết đi, sau này nếu có cường nhân như vậy đến Thông Huyền đại lục thì sẽ không ai có thể kháng cự được, nên mới bố trí đại trận để Thông Huyền đại lục khuất hẳn ngoài Tinh Không. Làm như vậy sẽ không còn bọn ngoại lai nào đến gần Thông Huyền đại lục, có lẽ cũng khó phát hiện được khí tức sinh linh ở đây, đó hẳn là một cách bảo vệ.