Rầm! Rầm!
Hai bóng hình lần lười ngã nhào giữa hư không khiến cho hai ngọn núi cao sụp đổ.
Và hai người này chính là Ân Trụ và lão già mặc huyết bào của Thị Huyết Điện.
Cả hai lồm cồm bò dậy, mặt mày nghiêm trọng tới cực điểm, bọn họ nhìn lão già tóc bạc bằng ánh mắt không sao tin nổi: “Ông vẫn còn sống…?”
“Cũng chỉ là người sắp về với đất mà thôi”, lão già tóc bạc mỉm cười, nói.
Câu này của ông ta khiến Ân Trụ và lão già mặc huyết bào lập tức quay người bỏ chạy.
Người sắp về với đất.
Ông ta đang ám chỉ chúng ta sao?”
Lão già mặc huyết bào và Ân Trụ không thể không bỏ chạy, liều mạng chiến đấu với một người sắp chết chắc chắn là việc làm ngu ngốc, nếu như khiến ông ta nổi giận thì rất dễ khiến ông ta kéo bọn họ làm miếng lót đường trước khi đi xuống Hoàng Tuyền.
Sau khi cả hai người bỏ chạy, lão già tóc bạc mới từ từ đi về phía Diệp Thành.
Diệp Thành lảo đảo vội tiến lên trước, chắp tay cung kính hành lễ: “Vãn bối Tần Vũ đa tạ tiền bối cứu mạng”.
Lão già tóc bạc không nói gì, ông ta chỉ khẽ phất tay, Diệp Thành cảm thấy có luồng gió mát thổi qua, sau đó lớp mặt nạ quỷ của hắn liền biến mất.
Không còn mặt nạ Quỷ Minh che mặt, chân dung của Diệp Thành đương nhiên hiện ra trước mặt ông ta.