“Là ai?”
Dương Thanh hỏi.
Quan Duyệt bị thương rất nặng, hôm qua bác sĩ còn nói, nếu vết thương này lại bị tổn hại thêm một lần, rất có thể sẽ tàn phế.
Vì vậy, Dương Thanh mới bố trí Tiền Bưu tự mình trông coi Quan Duyệt ở bệnh viện, anh không ngờ, dù đã có Tiền Bưu bảo vệ lại vẫn có người cướp Quan Duyệt đi.
“Đối phương có bốn gã cao thủ, thực lực mỗi gã đều ngang ngửa tôi, gã cao thủ cầm đầu thậm chí còn vượt cả tôi”.
Tiền Bưu trầm giọng thuật lại, nghe hơi thở ông ta vẫn còn hỗn loạn lắm.
Hiển nhiên, Tiền Bưu đã bị thương rồi.
“Được rồi, tôi biết”.
Dương Thanh hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân tỉnh táo trở lại.
“Phải rồi, Mễ Tuyết hiện thế nào?”
Dương Thanh lại hỏi.
Tiền Bưu đang ở bệnh viện, hẳn có biết tình trạng hiện tại của Mễ Tuyết.
“Vẫn còn đang cấp cứu, tình hình cụ thể thì không rõ, Mã Siêu vẫn đang đứng chờ ở cửa phòng cấp cứu”.
Tiền Bưu đáp.
“Được, giờ ông hãy tới dinh thự Vân Phong, nếu có bất cứ tình huống khác thường nào thì phải báo ngay cho tôi biết”.
Quan Duyệt đã bị người mang đi, đối phương còn có thể cử bốn gã cao thủ ngang ngửa Tiền Bưu tới cướp người, Dương Thanh dám chắc rằng, trừ người của Vương tộc, không thế lực nào có thể làm được chuyện đó.
Tốc độ của Ảnh Vệ rất nhanh, chỉ trong mấy phút, toàn bộ khu biệt thự đã khôi phục như trước, ngoại trừ mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, không chỗ nào có thể nhìn ra, nơi đây vừa có hơn chục kẻ mất mạng.
Dương Thanh đang trên đường tới bệnh viện.
Nếu Quan Duyệt đã bị người ta cưỡng chế mang đi, đối phương còn có bốn gã cao thủ ngang cỡ Tiền Bưu thì muốn tìm được Quan Duyệt e rằng hơi khó.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, Mễ Tuyết được đẩy ra.
“Tuyết Tuyết!”
Mã Siêu lập tức vui vẻ xông tới.
Khi người chết bị đẩy ra thì thi thể sẽ được phủ vải trắng, nhưng Mễ Tuyết không bị phủ vải, vậy có nghĩa là cô ta còn sống.
Chỉ có điều, toàn thân Mễ Tuyết đều quấn kín băng vải, trông chẳng khác nào xác ướp.
“Chị Ngải, em Tuyết thế nào rồi?”
Dương Thanh để ý thấy sắc mặt Ngải Lâm có vẻ không ổn, nhất là khi nhìn về phía Mã Siêu, ánh mắt cô ấy đau xót vô cùng, điều này làm Dương Thanh bỗng có một dự cảm cực kì xấu.
Mã Siêu vội nhìn sang phía Ngải Lâm, nói: “Nhất định đã cấp cứu rất thành công, Tuyết Tuyết đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đúng không?”
Ngải Lâm không lên tiếng, nước mắt chợt chảy ra.
Ầm!
Thấy Ngải Lâm rơi lệ, lòng Mã Siêu chợt nảy lên một tia bất an cực kì mãnh liệt.
“Rốt cuộc Tuyết Tuyết làm sao vậy? Em cứ yên tâm nói cho anh đi, bất kể kết quả thế nào, anh đều có thể chịu được!”
Mã Siêu run rẩy nói với Ngải Lâm.
– —————————.