Đi tới sau lưng của Tiêu Lăng, ngọc chưởng của Đạm Đài Lăng Nguyệt nâng lên, nhẹ nhàng chộp ra một trảo.
Răng rắc!
Tiêu Lăng lập tức cứng ngắc đứng trên không trung, giống như là một con cá con trong khối băng đông cứng vậy. Vô luận giãy dụa như thế nào cũng không thể đào thoát được.
– Gông cùm không gian? Ngươi đã đạt tới Phá Không Cảnh rồi? Không có khả năng! Đạt tới Phá Không Cảnh đáng lý ra phải có thiên kiếp. Tại sao ngươi lại không có?
Cảm nhận được không gian chung quanh giống như bị đóng băng, bị giam cầm lại, Tiêu Lăng liên tục quát, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Có thể đem không gian gông cùm xiềng xích, đây là Phá Không Cảnh cường giả mới có thủ đoạn, nàng sao có thể làm được?
Tuy rằng nơi này không phải là Phù Thiên đại lục. Thế nhưng cũng không phải là nơi dùng đại pháp lực mở ra, mà là tồn tại chân thật a. Chẳng qua nó là một nơi lúc trước bị Võ Đạo lão tổ phong ấn mà thôi.
Bởi vì tồn tại chân thật cho nên vẫn phù hợp với quy luật của Thiên Đạo như trước. Chỉ cần đột phá thì sẽ có được Phá Không kiếp, không có xuất hiện như vậy đã nói rõ không có đột phá.
Không có đột phá thì làm sao lại có thể thi triển ra đoạn mà chỉ Phá Không Cảnh mới có cơ chứ?
Chẳng lẽ… Vẫn là do kiện chí bảo kia?
Truyền thuyết có nói, có một kiện chí bảo nào đó cũng có thể khiến cho Nạp Hư cảnh phát huy ra được thực lực của Phá Không Cảnh. Giống như chưởng giáo của các tông môn vậy. Chỉ cần trong cầm tay Chưởng Giáo ấn. Mặc dù không ở trong tông môn thì cũng có thể phong tỏa không gian. Tiến hành bước nhảy không gian a.
Nhất định là vậy rồi!
– Thả hắn!
Không để ý tới lời chất vấn của Tiêu Lăng, ánh mắt lạnh lùng của Đạm Đài Lăng Nguyệt nhìn chằm chằm vào đối phương, thản nhiên nói. Sau đó lại chỉ về phía Nhiếp Vân.
– Thả hắn thì ngươi sẽ để cho ta rời đi hay sao?
Biết không gian đã bị phong cấm, cũng không có cách nào đào tẩu, Tiêu Lăng nói một tiếng.
– Ta sẽ giao ngươi cho hắn!
Đạm Đài Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói, trên mặt không có một chút chấn động nào.
– Giao cho hắn thì ta nhất định sẽ phải chết. Chỉ có đồng ý không giết ta thì ta sẽ lập tức giải trừ trận pháp…
Tiêu Lăng do dự một chút rồi nói.
Thời gian hắn tiếp xúc với Nhiếp Vân không dài, thế nhưng Tiêu Lăng biết rõ thiếu niên này làm việc rất là tàn nhẫn, không sợ trời không sợ đất. Nếu như thực sự đưa cho đối phương, nhất định hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ! Cho nên, yêu cầu của hắn rất đơn giản, đó chính là mạng sống.
Dưới tình huống hiện tại, thù nhất định không thể nào báo được. Có thể giữ được mạng sống cũng đã rất tốt rồi.
– Ngươi muốn giết hắn, đưa ngươi cho hắn, như vậy rất là công bằng!
Không để ý tới điều kiện của hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
– Tốt, tốt. Ngươi đã không muốn để cho ta sống thì ta đây cũng sẽ không để cho các ngươi sống khá giả, vậy thì…
Nghe thấy nàng nói vậy, Tiêu Lăng biết rõ dù có cầu xin tha thứ cũng vô dụng. Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, cao thấp toàn thân có một cỗ vụ khí màu đen xông ra.
– … Cùng chết a!
Nương theo tiếng gào thét, hắc khí càng ngày càng thịnh, lập tức đã tràn ngập toàn bộ không gian bị giam cầm.
Sưu!
Hắc khí vừa xuất hiện thì dường như trận pháp đã nhận được cảm ứng nào đó vậy. Thoáng một cái đã phá vỡ không gian, đem hắc khí tràn ngập nuốt Tiêu Lăng và hai người Đạm Đài Lăng Nguyệt vào bên trong.
Oanh!
Thân thể của Tiêu Lăng vừa mới tiếp xúc với trận pháp đã lập tức như đốt dây dẫn thuốc nổ. Vạn Pháp Phệ Thiên trận trong nháy mắt bắt đầu cuồng bạo, lực lượng thôn phệ lần nữa tăng lên không chỉ gấp mười lần.