Tuy rằng đạt được giá trị bần cùng, nhưng cảm giác chính mình đã bị trào phúng toàn phương vị đủ góc chết là chuyện như thế nào?
Mọe! Trò chơi rác rưởi sớm hay muộn cũng phải đi bán thuốc dạo.
Thôi, dù sao buff giảm trí giảm chính là đánh giá của NPC đối với cậu, cũng không phải khấu trừ đi năng lực tư duy cá nhân cậu, cùng lắm chính là bị bọn họ coi như đầu óc không xài tốt thôi, không phải thật sự biến thành choáng váng mà.
Vì 1000w giá trị bần cùng, cảm giác cũng không phải không thể tiếp thu.
Có 1000w giá trị bần cùng gia nhập, làm Tiêu Lam cảm giác trong thân thể lại nhiều thêm vài phần lực lượng, kế tiếp hẳn là tiếp tục luyện tập chiến đấu, mới sớm ngày quen được lực đạo bây giờ.
——
Đối chiến lâu như vậy, Tiêu Lam đi ra khỏi phòng huấn luyện, chuẩn bị uống nước thuận tiện nghỉ ngơi một chút.
Cậu bưng một chai thức uống công năng, đang ngồi ở khu nghỉ ngơi ngoài phòng huấn luyện, chậm rãi uống.
Lúc này, một người từ bên cạnh gọi lại Tiêu Lam.
“Cậu cũng là người chơi trung cấp sao?” Giọng nói kia trong sáng, mang theo lễ phép gãi đúng chỗ ngứa.
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, đây là một người đàn ông dáng người cao gầy cân xứng, mặc sơ mi trắng cắt may khéo léo, tướng mạo vô cùng anh tuấn, có vài phần khí chất như người mẫu quảng cáo, đang tươi cười sang sảng sạch sẽ chào hỏi cậu.
Nhìn qua là một người rất dễ dàng làm cho người ta thích.
Lúc này động tác tứ chi anh ta nhìn qua thật thả lỏng, không có biểu hiện ra chút lực công kích nào.
Tiêu Lam gật gật đầu với anh: “Chào anh, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Người nọ cười nói: “Chào cậu, tôi là Chu Quang Khải, gần đây vừa mới thăng cấp đến trung cấp, muốn tìm một người chơi đối chiến luyện tập một chút. Kết quả vừa lúc thấy được cậu, vì thế liền mạo muội tiến lên quấy rầy.”
Tiêu Lam cảm thấy luyện tập cùng người chơi cũng không tồi, cậu còn chưa chiến đấu với người chơi bao giờ đâu, vì thế gật gật đầu đồng ý: “Tôi là Tiêu Lam, đợi lát nữa chúng ta đánh một trận đi.”
Thấy Tiêu Lam đồng ý, Chu Quang Khải liền thuận thế đến gần Tiêu Lam, cùng cậu nói chuyện phiếm: “Sau khi cậu thăng cấp đến trung cấp cảm giác thế nào? Không sợ cậu chê cười, lúc ấy tôi chính là luống cuống tay chân hết một trận.”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Còn tạm, so với lúc sơ cấp thì nguy hiểm hơn một chút.”
Trong mắt Chu Quang Khải đúng lúc mang theo một chút khen ngợi: “Cậu cũng thật lợi hại, cậu đều là một mình sao?”
Tiêu Lam: “Cũng không phải, tôi có một đồng đội, cùng anh ấy ở bên nhau tóm lại là hữu kinh vô hiểm*.”
(*chỉ kinh ngạc mà không nguy hiểm)
Vẻ mặt Chu Quang Khải kinh ngạc: “Hữu kinh vô hiểm? A, chẳng lẽ cậu từng bị thương sao?!”
Tiêu Lam gật gật đầu.
Trong mắt Chu Quang Khải hiện lên một chút cảm xúc bất mãn: “Đồng đội cậu cũng không bảo vệ cậu đàng hoàng à? Sao có thể như vậy?”
Nói xong, anh ta tựa hồ là cảm thấy chính mình có phần giao thiển ngôn thâm*, bổ sung thêm: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói đồng đội cậu không tốt, tôi chỉ cảm thấy như vậy với cậu thật không công bằng, cậu đáng giá được bảo vệ tốt hơn nữa.”
(*Ngạn ngữ xưa có câu nói: “Giao thiển chớ nên thâm ngôn”, với ý nghĩa khuyên bảo chúng ta không nên nói lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn và thiển cận. Hầu hết các cuộc khắc khẩu có thể xảy ra khi chúng ta nói những lời không nên nói với những người không quá thân quen.)
Trong giọng nói tựa hồ có chút cảm giác châm ngòi vi diệu.
Tiêu Lam không sao cả: “Không sao hết á, dù sao chúng tôi cũng đánh thắng rồi.”
Lời Chu Quang Khải muốn nói bị đổ ngược trở lại: “……”
“Ặc…… Đúng vậy, thắng thì tốt, cậu cũng thật lợi hại.” Một lát sau, Chu Quang Khải lại lần nữa treo lên tươi cười, “Tôi thật là đau lòng cậu một mình phải đối mặt với những uy hiếp đó, nếu tôi có thể bảo vệ cho cậu thì tốt rồi.”
Tiêu Lam không hiểu ra sao mà nhìn anh ta một cái, gia hỏa này sao cứ quái quái?
Cậu được bảo vệ thì có ích lợi gì chớ?
Không phải Tiêu Lam khoe khoang, có 【 Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】 và 【 Xương của Dalit 】 thêm vào, trong số người chơi trung cấp có thể đánh hơn cậu đại khái thật sự không có mấy mống.
Hơn nữa người này thoạt nhìn, không có cái loại khí chất rụt rè mà cấm dục như Lạc, cử chỉ cũng không ưu nhã cùng tiến thối thoả đáng như Lạc.
A xùy xìu, sao cậu lại nghĩ sang người Lạc thế này, mau ngừng lại.
Chu Quang Khải phóng nhẹ giọng nói: “Cậu đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ rất đơn thuần thưởng thức cậu, muốn cùng cậu làm bạn bè. Cũng không biết tôi có tư cách này hay không, nếu đồng đội cậu để ý thì thôi, tôi không muốn làm cậu cảm thấy khó xử.”
Ánh mắt anh ta chân thành, giống như thật sự từ đáy lòng thay Tiêu Lam suy xét vậy.
“Trước đánh qua lại nói, đến đây đi.” Tiêu Lam hoàn toàn không có suy xét hàm nghĩa che giấu trong lời nói tinh tế uyển chuyển của đối phương, đứng dậy đi về hướng phòng huấn luyện.
Với cậu mà nói, đây là đối thủ đưa tới cửa, mới mẻ, trước mắt còn đang tung tăng nhảy nhót.
Qua một trận còn sức sống hay không thì không nhất định.
Chu Quang Khải: “……”
Sao tự nhiên có dự cảm điềm xấu vi diệu thế này….
Tiêu Lam dẫn đầu tiến vào phòng huấn luyện, Chu Quang Khải theo sát sau đó.
Chu Quang Khải đứng giữa sân, tư thái đĩnh bạt, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui mười phần, anh ta lộ ra nụ cười ôn hòa với Tiêu Lam: “Tới đây, cứ việc buông tay chiến đấu đi.”
Trong lòng Tiêu Lam vui mừng, ánh mắt đều sáng ngời thêm vài phần: “Thật sao?”
Biểu cảm này của cậu là chuyện như thế nào? Điềm xấu trong lòng Chu Quang Khải đang khuếch tán, nhưng anh ta vẫn cứ ổn định, vẫn duy trì nụ cười mang theo phong độ của mình: “Đương nhiên, toàn lực ứng phó mới xem như chiến đấu, không phải sao?”
Cùng với lời anh ta nói, bên cạnh người Chu Quang Khải xuất hiện một vòng nước gợn, thoạt nhìn đây là phương thức chiến đấu của anh ta. Nước gợn hơi hơi nâng lên anh ta lên, sau lưng anh ta như mọc thêm hai cánh, làm anh ta thoạt nhìn mang theo loại hương vị thánh khiết.
Anh ta nói chuyện tiêu sái, xứng với bề ngoài ưu tú cùng tư thái giờ phút này, thoạt nhìn tràn ngập mị lực.
Đáng tiếc anh ta đối diện là một cái chày gỗ hình người tự đi đường hàng thật giá thật.
Chỉ thấy trong tay trống rỗng của Tiêu Lam xuất hiện một cây gậy gộc màu trắng, gậy gộc kia nhìn qua phổ phổ thông thông, không có chút trang trí nào, thoạt nhìn giống như là một đạo cụ bình thường nhất.
Chu Quang Khải lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, thoạt nhìn Tiêu Lam không tính toán dùng đạo cụ cao cấp tiếp đón anh ta.
Mặt mũi này hẳn là có thể giữ được…… chứ nhỉ?!!!!!
Ý niệm trong lòng anh ta còn chưa kịp chuyển xong, chợt nhìn thấy Tiêu Lam dùng một loại tốc độ làm người nghẹn họng nhìn trân trối nhào về phía anh ta, gậy màu trắng trong tay giữa không trung chỉ còn lại có một mảnh tàn ảnh màu trắng.
Chu Quang Khải vội vàng điều động gợn nước gợn trước mặt hình thành một tấm chắn, ý đồ chặn lại công kích của Tiêu Lam.
“Ầm ——”
Thuẫn bằng nước tuổi thọ chỉ giằng co không đến nửa giây, liền vỡ thành một mảnh hơi nước dưới sự mạnh mẽ của Tiêu Lam.
Động tác Tiêu Lam không ngừng, 【 Xương của Dalit 】 mang theo lực đạo không chút nào yếu đi đánh thẳng lên người Chu Quang Khải.
Chu Quang Khải cả kinh trong lòng, vội vàng hạ eo xuống một cái, mượn dùng lực đạo gợn nước nơi lòng bàn chân hiểm hiểm từ dưới gậy của Tiêu Lam chạy thoát.
“Ầm ——”
Lại thêm một tiếng.
Khi Chu Quang Khải quay đầu lại nhìn, bỗng thấy cây cột sau nơi mà anh ta đứng thẳng trước đó bị một gậy của Tiêu Lam đánh nát, nhìn qua giống như tượng đất, bất kham một kích.
Đây là sức mạnh quái đản gì! Trong lòng Chu Quang Khải đầy khiếp sợ.
Nhưng mà rất nhanh anh ta không kịp khiếp sợ tiếp, bởi vì Tiêu Lam đã múa may gậy gộc lại lần nữa đánh tới anh ta.
Chu Quang Khải đang muốn lại lần nữa chạy trốn.
Nhưng mà vừa phân tâm trong nháy mắt kia, anh ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tránh né, vào lúc anh ta vừa mới nghiêng người đi, gậy của Tiêu Lam cũng đã vững chắc rơi xuống trên người anh ta ——
Trực tiếp đem anh ta quất bay ra ngoài.
“Rầm——”
Chu Quang Khải giống như là một quả bóng chày bị đánh trúng, thẳng tắp bay ra vài mét, cuối cùng hung hăng mà đụng vào một vách tường khác đầu kia phòng huấn luyện.l
Thân thể anh ta theo vách tường vô lực chảy xuống. Trong nháy mắt bị đánh trúng, Chu Quang Khải phảng phất như thấy được sao trời xa xôi, nhìn thấy huyền bí vũ trụ khởi nguyên và sự xuất hiện của sinh mệnh
Gia hỏa này là luyện đả cẩu bổng pháp* sao……
(*Đả Cầu Bổng Pháp (打狗棒法) là thần công trấn bang của Cái Bang, thường dùng chung với bảo vật trấn bang là Đả Cẩu Bổng. Mà Đả Cẩu Bổng nghĩa là gậy đánh chó… Khụ, Tiêu Lam bần cùng dùng skill này quá hợp rồi)
Chu Quang Khải ngã trên mặt đất cảm giác tứ chi mình đều đã tách liên hệ khỏi đại não, anh ta là có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới có thể muốn luận bàn cùng Tiêu Lam? Nói chuyện phiếm không ngon sao? Hẹn ăn cơm không vui sao?
Sau này không bao giờ dùng tạo hình soái khí khi chiến đấu của mình trêu người nữa.
Chu Quang Khải quay đầu nhìn về phía Tiêu Lam, kỳ vọng từ trên mặt đối phương nhìn đến thần sắc xin lỗi, sau đó mượn cơ hội lại kéo gần một chút quan hệ, kết quả lại thấy được một màn làm lá gan anh ta muốn nứt ra ——
Tiêu Lam thế nhưng đang theo cậu xông tới, gậy gộc trên tay lại một lần nữa nâng lên.
Mẹ nó! Cậu còn chút xíu tâm đồng tình nào hay không!!!
Giờ phút này Chu Quang Khải rõ ràng mà cảm nhận được cái gì gọi là “Một gậy này của tôi đi xuống anh có khả năng sẽ chết”.
“Dừng dừng dừng——, tôi nhận thua, tôi nhận thua!!” Chu Quang Khải vội vàng nói, anh ta sợ nói chậm đi một chút, chính mình thật sự sẽ bị đánh thành một bãi bùn lầy.
Tiêu Lam có chút tiếc nuối mà thu hồi vũ khí, kỳ thật cậu vẫn là lưu thủ, không chuyển sang hình thái ‘nhận’, bằng không Chu Quang Khải trực tiếp đã bị cậu cắt thành hai nửa, hơn nữa cậu còn thu hồi ngọn lửa Dalit rồi cơ.
Cậu nhìn nhìn Chu Quang Khải, gia hỏa này tựa hồ cũng không phải loại hình cận chiến, thân thể yếu ớt như vậy.
Hầy, không tận hứng gì hết trơn.
Chu Quang Khải nhìn biểu cảm tiếc nuối của Tiêu Lam mà sắp hộc máu, đại ca cậu đang tiếc nuối cái gì?! Tiếc nuối chưa tìm được cơ hội đánh chết tui sao?
Tiếp theo Tiêu Lam vẫy vẫy tay với Chu Quang Khải: “Được biết anh thật cao hứng, chúng ta sau này có cơ hội lại đánh nhé, bái bai.”
Nói xong, cậu xoay người hướng tới cửa phòng huấn luyện.
Chu Quang Khải nỗ lực trưng ra mỉm cười: “Tạm biệt, cậu…… Thật là lợi hại, tôi thật…… Hâm mộ cậu, có thể chỉ dạy tôi không?”
Tiêu Lam tổng kết một chút kinh nghiệm của mình: “Gà thì đi luyện thôi.”
Sau khi bóng dáng Tiêu Lam biến mất, Chu Quang Khải nằm dưới đất rốt cuộc nhịn không được hộc ra một ngụm máu già.
Ai muốn gặp lại cậu, không gặp! Không bao giờ muốn gặp!!
Còn có cái gì gọi là gà thì đi luyện thôi, cậu là ở trào phúng tôi sao!!
Anh ta bi phẫn lấy ra đạo cụ liên lạc, sau khi đối phương bắt máy thì khóc lóc kể lể: “Ông chủ!! Gia hỏa này mẹ nó là đồ gia súc!!! Căn bản là cua không nổi!! Mẹ nó!! Thoạt nhìn là cái loại sẽ độc thân cả đời á!!!”
“Tôi đã bị tai nạn lao động nghiêm trọng! Tôi muốn xin trị liệu trong lòng!!!”
“Phụt ——” Dưới bi phẫn đan xen, Chu Quang Khải lại hộc ra một ngụm máu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lão đại Luân Hồi đối diện một câu cũng chưa kịp nói: “……”
Xem đi, đánh đàn em nhà y thành cái dạng gì, bộ dáng máu me đầy mặt như này, thảm à nha.