Khóe mắt của cô nhìn thấy một khung ảnh tinh xảo hoàn hảo không chút tổn hại nào đang được treo trên vách tường.
Người về từ đỉnh núi tuyết kia đang tới gần.
Tiếp đó Trì Tiểu Trì bỏ ra một tiếng đồng hồ để thí nghiệm đặc tính của những bức tranh trong pháo đài.
Sự thật chứng minh cho dù nỗ lực tiêu hủy hoặc dời đi bức tranh thì cũng đều uổng công vô ích.
Những bức tranh khác trong pháo đài đều có đặc tính tương tự.
Dù cho đem bức tranh bỏ vào một gian phòng rồi khóa lại thì mấy giây sau nó sẽ tự động xuất hiện tại vị trí cũ, mà hành vi đập phá thiêu hủy càng là uổng công phí sức.
Trì Tiểu Trì vững tin Quan Xảo Xảo chạy trời không khỏi nắng.
Nữ quỷ chỉ là nghỉ tạm trong các bức tranh treo ở pháo đài, có thể tự do xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào có treo tranh, mà bức tranh lại không có cách nào tổn hại, đồng nghĩa với việc khó giải quyết.
Nhưng Quan Xảo Xảo vẫn không chấp nhận sự thật này.
Cô ấy thử chuyển sang một gian phòng trống khác để nghỉ ngơi, cũng chuyển bức tranh trong phòng ra bên ngoài, nhưng chưa tới nửa tiếng sau thì cô liền rít gào chạy ra khỏi phòng.
—Chỗ trống trong phòng ngủ vốn treo một bức tranh có hình dàn đồng ca nhi đồng của nhà thờ, nhưng khi Quan Xảo Xảo chạy trối chết ra khỏi phòng thì bức ảnh trong khung hình đã bị ăn mòn, dần dần biến thành bức tranh “Phong Tuyết Dạ Quy Nhân”.
Mà bóng đen kia đã bắt đầu to bằng một bàn tay.
Quan Xảo Xảo gào khóc muốn rời khỏi pháo đài để ngủ với các nhân viên công tác dựng lều bên ngoài, cách các bức tranh càng xa càng tốt, nhưng bị Trì Tiểu Trì khuyên can.
Đám nhân viên đó cũng chỉ là bề ngoài bình thường mà thôi.
Bọn họ không phải người cũng không phải quỷ nhưng ngộ nhỡ cùng một nhóm với nữ quỷ thì chẳng phải Quan Xảo Xảo ra đó sẽ trở thành dê vào miệng cọp hay sao?
Này cũng không được, kia cũng không được, Quan Xảo Xảo thẫn thờ núp ở góc phòng, dùng móng tay cào mạnh da đầu, cào đến khi trong móng tay đầy ấp màu đỏ sẫm của da đầu.
Ai cũng hiểu được tại sao Quan Xảo Xảo điên cuồng.
Nếu như lúc nào bạn cũng cảm giác có người ở khe cửa, tại cửa sổ, dưới gầm giường, dùng ánh mắt tham lam nhìn thức ăn, không hề chớp mắt, không lúc nào mà không dòm ngó bạn, hơn nữa không thể nhìn thấy người này, sờ không tới, đánh không được, căn bản không biết lúc nào người nọ sẽ tới gần, cũng không biết lúc nào sẽ rời đi, cứ như vậy làm sao lại không phát điên cho được.
Nhưng mặc kệ Quan Xảo Xảo phát điên như thế nào thì phim vẫn phải đóng, những người khác không thể vì an ủi cô mà từ bỏ nhiệm vụ của mình.
Cuối cùng Trì Tiểu Trì đưa ra chủ ý,
Cậu và Viên Bản Thiện đưa Quan Xảo Xảo đang run lẩy bẩy quay trở về gian phong đặt “Phong Tuyết Dạ Quy Nhân”, chỉ huy Viên Bản Thiện gỡ bức tranh xuống, treo úp mặt vào tường.
—Ánh mắt kia khởi nguồn từ bức tranh, nhưng không có cách nào phá hủy bức tranh, cũng không thể dời khỏi vị trí cũ, như vậy làm cách này có thể ngăn bớt cảm giác bị dòm ngó.
Phương pháp kia vô cùng ngốc nghếch, nhưng Quan Xảo Xảo lại thật sự không cảm giác được tầm mắt như ruồi bâu lấy mật kia nữa.
Cô đề nghị lật úp mặt tất cả bức tranh trong pháo đài, nhưng có một vài bức tranh được dát đá quý và cố định trên tường, nếu không có công cụ thì rất khó di chuyển, tuy nhiên chỉ cần xoay quá năm bức tranh thì sẽ bị pháo đài phán định là “Dời vị trí cũ”, tất cả các bức tranh sẽ đồng loạt khôi phục về nguyên trạng.
Không còn cách nào khác, Trì Tiểu Trì chỉ có thể để Viên Bản Thiện úp mặt bức “Phong Tuyết Dạ Quy Nhân” này, sau đó ném đi đệm chăn đã bị thiêu rụi trên giường của Quan Xảo Xảo, rồi thay bằng một bộ ra giường mới, để Quan Xảo Xảo uể oải ở lại trong phòng nghỉ ngơi.
Không còn ánh mắt kia, Quan Xảo Xảo đang cực kỳ mệt mỏi liền ngủ thiếp đi, mà ở trong mơ cũng cau mày, hiển nhiên cũng không quá thoải mái.
Sau khi đóng lại cửa phòng giúp Quan Xảo Xảo, Trì Tiểu Trì thở dài một hơi.
Viên Bản Thiện: “Như vậy có được không?”
Trì Tiểu Trì: “Bịt tai trộm chuông, anh nói xem có được không?”
Đâu chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi, hiện tại Quan Xảo Xảo xem như đang đứng trước quỷ môn quan, vì để cho tinh thần của mình ít bị dằn vặt một chút, để chiếm được một chút cảm giác an toàn, Quan Xảo Xảo chỉ có thể cố gắng ép buộc chính mình không suy nghĩ quá nhiều.
Lúc này Quan Xảo Xảo giống như một con lạc đà, vừa lặn xuống nước liền giống như tìm được nơi an toàn nhất thế giới, không quản phía sau vẫn còn đôi mắt xanh biếc của đàn sói đang săn mồi.
Phần diễn của Quan Xảo Xảo vốn đã quay xong ngày đầu tiên, nhưng vì cô “ngã bệnh”, “trạng thái tinh thần không tốt” cho nên đạo diễn điều chỉnh lại lịch quay, chuyển cảnh quay thành sáu nhân vật chính đến pháo đài cổ ngày đầu tiên.
Trong lòng mọi người đều có suy tính, lại không có kinh nghiệm quay phim nên nháo ra không ít chuyện cười, tìm không ra vị trí máy quay, quên mất lời thoại, không ngừng NG, sai lầm liên tục, mỗi người đều phập phồng thấp thỏm.
Chẳng ai ngờ biểu hiện tốt nhất lại là “cậu người mù” bị khinh thường nhiều nhất.
Trước khi quay phim, cậu được chuyên gia trang điểm Cam Úc đỡ đi xem trường quay, nhớ kỹ vị trí của mình, còn tự xác nhận vị trí đạo cụ nhiều lần.
Tất cả mọi người thấy tay chân của cậu vụng về ngốc nghếch, đều không hẹn mà cùng cảm thấy e rằng Tống Thuần Dương sẽ tiêu đời rồi.
Mà sự thật là cậu quay cảnh đầu tiên liền thành công làm cho tất cả mọi người đều ngậm miệng hết hồn.
Trong kịch bản, “Tống Thuần Dương” là người gần như bị mùa lòa vào năm cấp ba, tính tình yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng, vẫn luôn là đối tượng bị bắt nạt, dựa vào làm tùy tùng cho nam chính nên mới tránh khỏi hiện trạng bị bắt nạt hội đồng, nhưng vẫn luôn là túi trút giận trong đám bạn của nam chính, làm tay chạy vặt cho bọn họ.
Cậu không dựa theo kịch bản đã đặt ra, đáng lý phải dùng cặp kính xấu xí và áo thun Polo đầy nếp nhăn để làm nổi bật khí chất loser phổ thông, mà lại mặc một chiếc áo khoác đắc tiền, nhưng lại không cam lòng cắt mạc, nóng đến mức đổ đầy mồ hôi cũng không dám cởi áo khoác, bởi vì bên dưới áo khoác là chiếc áo len bình thường giá đặc biệt rẻ, chỉ ba mươi tệ một cái.
Khi mọi người tiến vào pháo đài, người thì căng thẳng lóng ngóng, người thì dùng sức quá nhiều để đọc thoại, bước đi bước lại xung quanh, còn cậu chỉ núp ở góc phòng, toét miệng cười nghe mọi người nói chuyện, bảo đảm mỗi cái nhìn về phía cậu đều có thể ngay đầu tiên thấy cậu đang lấy lòng mỉm cười.
Nhưng nếu ống kính đặc tả quay riêng thì có thể nhận ra cậu đang miễn cưỡng cười, bảo trì nụ cười mấy chục giây, bên trong mang theo vẻ dữ tợn khiến người ta tê cả da đầu.
Thật sự quá xuất sắc, ngay cả đạo diễn cũng nhịn không được mà ra hiệu cho cậu thêm vài ống kính.
Rất nhanh đến phiên cậu.
Trong cảnh này cậu chỉ có một câu thoại.
Nam chính gọi tùy tùng ngày xưa này của mình đi giúp bọn họ thu dọn đồ đạc.
Nghe thấy ba chữ “Tống Thuần Dương”, đầu gối của cậu theo thói quen mà hơi khom một chút, dường như muốn quỳ xuống, nhưng ngay sau đó lại giống như muốn cho mình một cái lực đẩy để đứng thẳng một chút.
Bởi vì vẫn luôn im lặng nên khi cậu lên tiếng thì thanh âm có chút khô khốc, lại rất phù hợp: “Lại là….tôi ư?”
Bộ dạng ngu ngốc này của cậu khiến cô gái cột tóc đuôi ngựa đang căng thẳng lúng túng cũng bị chọc cười, không khỏi nhập diễn cùng cậu: “Không phải là cậu thì chẳng lẽ là mình sao?”
Trì Tiểu Trì lập tức biết mình làm chuyện ngu xuẩn, vội vàng chuẩn bị đi lên lầu nhưng lại vấp phải miếng gỗ bị vênh trên sàn nhà khiến cậu lảo đảo một cái.
Giống như chính cậu cũng cảm thấy mình như vậy rất buồn cười, bèn cướp lời giải thích trước khi bị mọi người cười nhạo: “Đứng không vững, đứng không vững.”
Nói xong, cậu liền nhấc lên cái vali gần nhất rồi đi về phía cầu thang, khi lần mò tay vịn cầu thang thì cậu lại xoay người liếc nhìn bức tranh trên tường một cái.
Đây chính là vị trí đạo cụ mà trước khi quay phim Cam Úc dựa theo chỉ thị của cậu đã xác nhận nhiều lần.
Bức tranh là đoàn kịch mang đến, phía trên có bảy người, đúng là bảy người tham gia diễn xuất, bọn họ mặc đồng phục cấp ba để chụp.
Cậu hơi nheo mắt lại, muốn nhìn cho rõ một chút, bước chân lại không tự chủ mà tiến về phía trước, vội vàng giúp bảy người thu dọn hành lý, nhưng tầm mắt vẫn luôn đuổi theo bức tranh kia, cả người hiện ra dáng vẻ co quắp một cách buồn cười, lại lộ ra một vẻ hoài niệm nào đó.
Cam Úc không cần tham diễn, đang khoanh tay nhìn về phía Trì Tiểu Trì, trong mắt tràn đầy dịu dàng và tán thưởng.
Đây không phải lần đầu anh xem Trì Tiểu Trì đóng phim, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy tại hiện trường.
Chỉ có thể nói cậu ấy là vì ống kính mà ra đời, cái loại mị lực và linh tính khó có thể dùng lời diễn tả kia, chỉ cần nhìn là có thể dễ dàng khiến người ta động tâm.
Phần diễn của Trì Tiểu Trì chỉ cần quay một lần là đạt.