Thanh Lệ chạy vào, thấy thế che miệng nói: “Phu nhân! Có chuyện gì vậy ạ?”
“Mau đi tìm đại phu tới đây! Đừng ở chỗ này thất thần nữa!”
“Ai, ai, nô tỳ đi liền đây!” Thanh Lệ lập tức chạy ra.
Thẩm Nhiễm bước ra cửa, nói với tỳ nữ trong viện: “Động tĩnh trong viện đêm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài, đứng ở chỗ này canh giữ hết cho ta, nếu ai nói ra để lão phu nhân sinh bệnh, ta lập tức tìm một mẹ mìn tới đây bán người!”
“Dạ.” Mấy tỳ nữ khom người nói.
Dàn xếp xong cho Lý Đệ, Thẩm Nhiễm lập tức đi về hướng thư phòng, gặp được thị vệ bên người Lý Đệ —— Đổng Minh.
Thẩm Nhiễm nhăn mày, lạnh lùng nói: “Lang quân đột nhiên bị đau tim, hiện tại tánh mạng nguy kịch, ta hỏi ngươi, hắn rốt cuộc đã đi đâu uống rượu?”
Thị vệ trầm giọng nói: “Phu nhân thứ tội, chuyện của chủ tử, ta không thể nói.”
“Ngươi không thể nói?” Thẩm Nhiễm cười khẽ, nói: “Lang quân đêm nay nếu xảy ra chuyện gì! Ta bắt ngươi lấy mệnh bồi theo!”
Một lúc lâu Đổng Minh mới gập ghềnh nói: “Tây, tạp kỹ lâu ở chợ phía tây.”
“Tạp kỹ lâu? Ngươi tức khắc xuất phát, đi tới Bạch Diễn lâu tra, đêm nay hắn uống cái gì, ăn cái gì! Tiếp xúc với người nào! Một cái đều không được bỏ sót, mau đi!”
“Ý của phu nhân là……”
“Ta với hắn làm phu thê năm năm, chưa từng thấy hắn bị đau tim, ta sợ hắn là bị người hạ độc.”
“Chuyện này không có khả năng!” Đổng Minh nói.
“Đổng Minh, ta biết ngươi trung tâm hộ chủ, nhưng nếu đêm nay hắn vẫn không tỉnh lại thì sao? Ngươi hộ ai?”
Thị vệ quay đầu nhìn về hướng thư phòng, do dự mãi cuối cùng vẫn khom người lĩnh mệnh.
Sân trống to như vậy, nàng cũng không có nhiều thời gian.
Thẩm Nhiễm tránh né người qua lại, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, tay cầm một chiếc đèn, từ trái sang phải cẩn thận xem kỹ mấy giá sách.
Cuối cùng cũng tìm thấy bổn cuốn sổ sách kia…….
Sau nửa canh giờ, Thẩm Nhiễm thổi tắt đèn, để trang giấy đã sao chép vào cổ tay áo.
Lúc trở lại Thế An uyển, Tôn đại phu đang bắt mạch cho Lý Đệ.
Lý Đệ cũng chậm rãi mở mắt.
Thẩm Nhiễm bước nhanh đến gần, quan tâm nói: “Đại phu, hắn bị sao thế?”
Tôn đại phu lắc đầu nói: “Lão phu mới vừa rồi cho đại nhân uống một ít rễ sô đỏ, đại nhân lập tức tỉnh lại, với kinh nghiệm của lão phu, chuyện này có lẽ là do uống rượu nên mới đột phát bệnh tim.”
“Đột phát bệnh tim?” Thẩm Nhiễm nói: “Nhưng trước kia hắn chưa bao giờ bị như vậy…… Xin hỏi đại phu, bệnh này về sau có còn tiếp diễn không?”
Tôn đại phu vuốt chòm râu, nói: “Đại nhân chính trực tráng niên, chỉ cần cẩn thận tu dưỡng, sau này sẽ không có vấn đề lớn, nhưng ngày sau uống rượu phải chú ý một chút.”
Lý Đệ gật đầu.
Tôn đại phu đi rồi, Lý Đệ nhìn Thẩm Nhiễm hồi lâu, nói: “Nàng vừa đi chỗ nào?”
“Thư phòng, ta đi gặp Đổng Minh.”
Lý Đệ nhíu mày, nói giọng khàn khàn: “Nàng tới đó làm gì?”
Thẩm Nhiễm nói thẳng: “Ngươi vô duyên vô cớ ngất xỉu, ta đương nhiên muốn tìm hắn hỏi thăm hôm nay người đi đâu, làm gì.”
“Đổng Minh đâu rồi?”
“Mới đầu ta còn tưởng có người hạ độc ngươi nên kêu hắn đi tạp kỹ lâu điều tra.”
Lý Đệ trầm mặc một lúc lâu, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, ánh nến phòng trong bập bùng, giống như nhân tâm chưa ổn định.
“Tại sao lại cứu ta?” Hắn bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Ta sợ ngươi xảy ra chuyện, sau đó Hứa gia sẽ vu oan cho ta, nói ta mưu sát phu quân.”
Lý Đệ cười tự giễu, “Đây quả thật là chuyện Hứa gia sẽ làm.”
“Nhiễm Nhiễm.”
“Ta biết nàng muốn hòa li, nhưng cho dù là hòa li, nàng có thể tái giá sao? Dù dân phong Đại Tấn đã mở rộng so với triều trước, nữ tử gả lần hai cũng đều là gả thấp. Nàng trước nay rất kiêu ngạo, chi bằng bỏ tâm tư này đi, cùng ta hoà hảo chung sống.”
Thẩm Nhiễm cười nhạo một tiếng.
Lý Đệ lại một lần nữa nắm lấy cổ tay nàng, “Nàng sinh cho ta sinh một hài tử, ta sẽ nghĩ cách tiễn Chiêu di nương đi, những chuyện đó, sau này ta cũng sẽ không nhắc lại.”
Thẩm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Lý Đệ biết ngăn cách giữa bọn họ không phải chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết, hơn nữa thân thể không khoẻ, hắn nhanh chóng khép mắt.
Trong bóng đêm, Thẩm Nhiễm nhìn khuôn mặt kia, đầu ngón tay vì dùng sức mà dần dần trở nên trắng bệch.
Hoà hảo chung sống?
Lý Đệ.
Nếu không phải vì ngươi, phụ thân sẽ không bị bắt vào tù.
Nếu không phải vì ngươi, Thẩm Chân cũng sẽ không lưu lạc đến nỗi đi làm ngoại thất của người ta.
Ngươi làm tổn thương ta cũng thôi, nhưng ngươi không nên huỷ hoại Thẩm gia.
Nếu hôm nay người ngồi lên vị trí trữ quân là Lục hoàng tử, ngươi sẽ còn một chút không đành lòng này sao?
Chỉ sợ, cả nhà Thẩm gia ta sẽ không có ai được sống yên ổn.
Giữa ngươi với ta, sao có thể chỉ dùng một câu hoà hảo chưng sống mà bỏ qua tất cả.
*****
Một đêm an tường, hôm sau thái dương vẫn thức dậy theo thường lệ.
Thẩm Nhiễm đeo khuyên tai xong đứng dậy, ôn nhu nói với Thanh Lệ: “Gọi người chuẩn bị xe đi.”
Lý Đệ đứng sau người nàng nói: “Nàng muốn đi đâu?”
“Đi chợ phía đông đặt mua ít lá trà với thi họa.” Thẩm Nhiễm quay đầu lại giải thích nói: “Sắp tới 15 tháng 8 rồi, các nhà đều muốn nghênh đón ngày này, mấy thứ này đều phải đặt mua trước.”
Lý Đệ gật đầu “Ừ” một tiếng.
Thẩm Nhiễm ra cửa lên xe ngựa, nói khẽ với Thanh Lệ nói: “Nước trà đã xử lý sạch sẽ chưa?” Với tâm tư của Lý Đệ, hôm nay nàng vừa đi, hắn nhất định sẽ tra rõ Lý phủ.
“Cô nương yên tâm, hôm qua đã xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không lộ ra sơ hở.”
“Tốt.”
Xe ngựa dừng trước một cửa hàng bán bánh ở chợ phía đông, Thanh Lệ đỡ Thẩm Nhiễm xuống xe ngựa.
Thẩm Nhiễm đi liền mấy cửa hàng, trên tay Thanh Lệ nhanh chóng treo đầy bao lớn bao nhỏ. Lúc chạng vạng, cuối cùng cũng cắt được chiếc đuôi phía sau, nàng đi vào một tiệm sách.
Vừa bước vào cửa liền nói với chưởng quầy: “Thoại bản của Cảnh Dung tiên sinh còn không?”
Ánh mắt Chưởng quầy hơi chững lại, “Phu nhân, mời lên lầu hai.”
Nàng nhấc váy lên lầu, rẽ trái rồi dừng lại, nâng tay gõ cửa.
“Tiến vào.”
Chẳng sợ cách một cánh cửa, Thẩm Nhiễm cũng có thể đoán được dáng vẻ người đang nói chuyện. Cặp mắt đen nhánh sâu thẳm kia nhất định đang hiện nửa phần ôn nhuận, nửa phần trêu đùa.
Thẩm Nhiễm trở tay khép cửa, ôn nhu nói: “Trên đường trì hoãn, thỉnh Chu đại nhân thứ lỗi.”
Chu Thuật An buông quyển sách trên tay xuống, ngẩng đầu xem nàng.
“Không sao.”
Khóe miệng nam nhân hàm chứa ý cười đạm nhạt.
Thẩm Nhiễm đi đến bên người hắn, đặt một hộp bánh tô lên trên bàn, khinh thanh tế ngữ nói: “Mua cho ngài.”