Trong phòng khá tối, chỉ có hai người đàn ông đang ngồi uống rượu. Chỉnh cố gắng nhìn gương mặt nọ, chỉ thấy bóng dáng Hải Đăng là mờ hiện ra. Chỉnh dĩ nhiên biết Hải Đăng, tối qua gã đến vũ trường của Hải Đăng gây loạn, Hải Đăng có ra mặt nhưng không hề truy cứu hay cảnh cáo gì, nên gã còn nghĩ Hải Đăng không dám làm gì mình, càng ỷ thế mà làm càn.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Hải Đăng đứng cạnh một người khác, một đám bặm trợn xung quanh gã, chẳng hiểu sao gã cảm thấy có phải mình nghĩ sai gì rồi không? Hải Đăng vừa thấy Chỉnh đã nhớ chuyện hôm qua, anh cười làm ra vẻ thân thiết lắm. “Tỉnh ngủ chưa, hôm qua mày đập phá đồ của anh sướng tay nhỉ?”
Hải Đăng vừa nói xong, đám đàn em đã đá Chỉnh quỳ sụp xuống. Đầu gối đập vào nền đất cứng đau điếng, bấy giờ gã mới phản ứng lại, lên giọng như dạy bảo: “Anh Đăng, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, anh dám động vào anh Phúc à?”
Hải Đăng làm ra vẻ sợ sệt, “Ồ, anh Phúc à? Anh sợ quá cơ. Ngon thì mày nói thằng Phúc sang đây dạy bảo anh mày đi”.
Chỉnh chưa kịp trả lời, trong buồng tối đã sáng đèn, gã nheo mắt vì ánh sáng chói lòa, bấy giờ mới thấy được mặt anh. Hôm nay Kỷ Nhiên mặc vest đen, không khí xung quanh mùi rượu nồng nặc quanh quẩn sang đây, Chỉnh phải mất một phút mới có thể nhận ra đây là ai, nỗi sợ từ đầu dâng lên, khiến gã lắc đầu. Không phải tên đó đâu, làm sao là Kỷ Nhiên được. Giọng nói Hải Đăng vang lên, đánh tan hy vọng mong manh của gã. “Nhiên, cậu gọi nó tới làm gì?”
Ra là Kỷ Nhiên thật, mẹ nó Kỷ Nhiên làm quái gì ở đây? Chỉnh hơi run rẩy, nhìn về phía người đàn ông ăn mặc sang trọng ngồi đằng xa. Cho dù đã khoác lên bộ vest đắt tiền, vẫn là thiếu niên ương bướng máu lạnh mà gã từng gặp trước kia. Kỷ Nhiên khi này đứng dậy đi về phía gã, từng bước một, trong không gian này, gã nghe rõ cả tiếng lộc cộc rất nhỏ trên nền đất.
Hải Đăng đưa người đến thì không quan tâm nữa, giao cả cho Kỷ Nhiên làm việc, nên chưa gì đã thấy Kỷ Nhiên đến cạnh Chỉnh, rồi đạp gã nằm xoãi ra đất. Hải Đăng nhìn ngu người, đàn em của anh cũng ngu luôn. Đã thấy Chỉnh la oai oái, Kỷ Nhiên đã giậm chân lên bụng gã, đạp thêm vài cú rồi mới ngừng lại. Chỉnh chỉ dám kêu la, không dám phản kháng. Gã bò bò trên đất, chạy đến ôm chân anh.
“Em sai rồi, anh Nhiên. Em sai rồi”.
Kỷ Nhiên trước giờ luôn theo nguyên tắc đánh trước tính sau, gã Chỉnh có kêu gào cũng chẳng dấy lên được chút cảm thông nào từ anh cả. Kỷ Nhiên hất gã ra, đàn em Hải Đăng thấy vậy mới giữ Chỉnh trên mặt đất, nằm úp quỳ trên đất. Chỉnh hèn mọn vừa quỳ vừa sợ hãi kêu la.
“Anh Nhiên, em xin lỗi”.
Ngoài xin lỗi ra, gã chẳng nói được câu nào cho tử tế. Mà Kỷ Nhiên thì chẳng buồn quan tâm, anh đến gần gã, ngồi xổm trên đất hỏi gã, giọng nói lạnh lùng như cái lạnh mùa đông.
“Mày biết sai ở đâu không?”
Chỉnh nghe vậy liên tục cầu xin, “Em sai rồi, em không nên đến vũ trường này, em có mắt mà không thấy Thái Sơn, anh tha cho mạng chó của em đi.”
Kỷ Nhiên nghe xong, mới lắc đầu, “không phải. Tay nào của mày giật tóc cô ấy?”
“…” Cả đoàn người sững sờ. Chỉnh ngơ ra không biết ‘cô ấy’ là ai. Đám đàn em như bị sét đánh cứng đờ, từ bao giờ trong miệng Kỷ Nhiên có thêm một ‘cô ấy’? Chỉ riêng Hải Đăng chợt hiểu ra gì đó, xem lại video mình đã quay hôm qua. Chỉnh nắm tóc cô gái mặc váy ngắn… đừng nói, đây là cô ấy đấy nhé? Chỉnh ngu ra không biết trả lời gì, Kỷ Nhiên đã giẫm lên bàn tay gã. Kỷ Nhiên giẫm một hồi nghe tiếng ‘rắc’, Chỉnh đau đến tái cả mặt, Kỷ Nhiên không muốn nghe gã cầu xin, chỉ nói chậm rãi gằn giọng từng từ.
“Nếu có tay mà còn không biết giữ, vậy phế mẹ đi”.
Chỉnh lúc này đau điếng, nhưng nghe đến đây lại vùng lên kêu la, liên tục quỳ rạp cầu xin. “Anh, tha cho em, sau này em không dám động vào ai nữa. Em không biết con đó là người của anh. Nếu biết em đã gói ghém dâng đến tận phòng anh rồi.”
Kỷ Nhiên nghe xong nhấc chân lên, mọi người nhìn thấy anh không đạp nữa, cứ tưởng Chỉnh qua kiếp này rồi. Chỉnh cũng tưởng vậy, nên càng cố gắng van xin.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh….”
Kỷ Nhiên khi này mới nói, “Mày có biết đó là ai không?” Chỉnh không biết, ở đây không một ai biết cả. Kỷ Nhiên không cần gã đáp lời, đã nói nốt về sau.
“Đó là vợ tao.”
“…” Chỉnh nghe xong chỉ thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh vã ra khiến gã như bị câm không nói được lời nào. Cảm xúc của gã là, xong rồi, hết thật rồi… Mà thật, Kỷ Nhiên nói xong chỉ ngoắc tay gọi người, Chỉnh nghe thấy Kỷ Nhiên nói.
“Lôi ra, xử đi”.