Tần Hành im lặng.
“Phó Hạ Lan sao? Tao có lỗi với bà ấy không phải với mày!”
“Ông Tần thật biết nói đùa! Tôi đến để trả mối thù này cho mẹ tôi! Năm đó, ông hẳn là người rõ nhất chuyện Sở Chi Lăng tuyệt đường sống của hai mẹ con tôi. Bà ta cho người đến và muốn giết mẹ tôi! Nếu không phải ông ngầm đồng ý thì mẹ tôi có phải chết thảm như vậy không?”
Anh đứng lên, mỗi câu mỗi chữ anh đều tiến về phía Tần Hành. Ông ta hoảng sợ, cố gắng lùi về sau.
“Mày! Mày!”
Ông ta ôm ngực, ngay cả thở thôi cũng trở nên khó khăn. Tần Hành luồn tay vào túi áo lấy ra lọ thuốc, nhưng tay ông ta quá run, run đến mức đánh rơi lọ thuốc.
Phó Tử Sâm tiến lên, anh nhặt lại lọ thuốc.
Ông ta hoảng sợ.
“Mau… mau đưa thuốc…”
“Sợ rồi sao?” – Phó Tử Sâm lấy trong lọ ra một viên thuốc và đút vào miệng ông ta. Anh cười nhưng trên mặt lại không mang theo chút tình cảm nào.
“Ông yên tâm, tôi sao có thể để ông dễ dàng chết như vậy cho được! Tôi của ông, một cái chết nhẹ nhàng sao có thể đền. Nếu ông mà xuống đó, tôi sợ sẽ khiến mẹ tôi thêm chướng mắt. Vẫn nên để ông sống thêm chục năm nữa cũng được!”
Ông ta sợ đến run rẩy. Tần Hành quát lớn: “Làm bậy! Tao… tao là ba mày!”
“Ông nên tự soi lại bản thân mình đi xem có xứng làm ba tôi không?” – Anh nói xong thì quay người rời đi.
Khi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Tần, trong lòng anh có một linh cảm không được tốt cho lắm.
***
Khi Phó Tử Sâm vừa đi, Tống Cẩm Đan đã bắt xe để trở về bởi hôm nay cô không đi xe. Vừa về đến cổng, một đám người ăn mặc kín mít đã xông về phía cô.
Đám người đó có khoảng đến chục người. Không chưa kịp hét lên thì đã bị đám người đó khống chế. Bọn họ dùng chiếc khăn đã tẩm thuốc mê để bị miệng cô lại, vừa qua vài phút, đầu óc cô đã dần mất ý thức và ngất đi.
Bọn họ vác cô vào bên trong thùng xe tải được đậu gần đấy.
“Đại ca, đã bắt được người rồi!”