“Không có.”
“Không có thật à?” Tần Cứu lại hỏi.
“Không có.”
Ánh mắt Tần Cứu dừng lại trên sườn mặt hắn.
Du Hoặc dựa vào tường mắt nhìn thẳng chờ 078, một đường nét thẳng kéo từ dưới cằm đến cổ.
Chợt có ngón tay không nghe theo lời gẩy vành tai hắn một chút.
“Vậy em vừa mới thất thần vài giây là suy nghĩ cái gì đây?” Tần Cứu hỏi.
Du Hoặc: “……”
Hắn im lặng hai giây nói: “Nghĩ tới chuyện chỉ có một tờ báo cáo rách thôi mà 078 phải kiểm mất tận vài phút.”
Thanh âm của những lời này không hề đè nặng chút nào.
Giám thị đột nhiên bị điểm danh, xấu hổ mà nói: “Tôi cũng chưa đến nơi này lần nào, nên thao tác không được thuần thục lắm. Anh biết không 001?”
Tần Cứu mặt vô cảm nhìn hắn ta.
078: “À phải rồi, anh có biết thì cũng đã quên mất rồi.”
“Hồi trước nơi này có chuyên gia phụ trách, không cần tự mình làm.” Tần Cứu bước tới.
“Vậy bây giờ người đâu rồi?” Du Hoặc hỏi.
“Bị phạt mất rồi.” Tần Cứu nói: “Nói như vậy thì hẳn em đã gặp qua rồi, cô ta đã bị sắp xếp đến chỗ nghỉ ngơi của thí sinh ấy.”
“Tôi đã thấy qua? Ai vậy?”
“Tên là Sở Nguyệt, bà chủ của khách sạn ở chỗ nghỉ ngơi.”
Du Hoặc sửng sốt.
Đúng là hắn đã gặp qua rồi, vừa kết thúc bài kiểm tra đầu tiên đã gặp, bà chủ Sở kia còn phá lệ nấu sủi cảo cho bọn hắn nữa.
078 vò đầu bứt tóc.
Giao diện nghiệm chứng bị hắn ta ấn sai vài chỗ, nên rối tung rối mù cả lên.
Hắn ta lại không biết đã đụng vào chỗ nào, mà giao diện biến đổi, sau đó hiện ra một danh sách ngắn gọn lạ thường.
Đó là một tấm ghi chép ra vào.
Xem thời gian biểu thị ở dòng thứ nhất, vào 3-4 năm trước, trước sau thế mà lại kéo dài qua thời gian xung quanh một năm.
Ghi chép trung bình ra vào một năm chỉ ngắn ngủn một tờ, có thể thấy được rằng thực sự người đến nơi này rất ít.
Trên danh sách hẳn là bao gồm người vi phạm quy định, với giám thị cùng đi và người phụ trách.
Ở trên có rất nhiều danh hiệu và họ tên lạ, giám thị A xuất hiện trong đó rất nhiều lần, mỗi mục đều có Sở Nguyệt.
Du Hoặc bỗng nhiên nhớ đến việc mình có để lại lời nói cho 021, giúp hắn tìm một người ở chỗ nghỉ ngơi.
Tuy rằng hiện tại hắn chỉ đi qua có hai chỗ nghỉ ngơi, người đã từng gặp có thể đếm trên đầu ngón tay, trong phạm vi nhỏ như vậy thì sẽ rất dễ mắc sai lầm khi chọn mục tiêu.
Nhưng có một thứ được gọi là trực giác.
Trực giác hắn mách bảo rằng, người mình muốn tìm chỉ có thể là Sở Nguyệt.
Tần Cứu đang định lật sang trang kế, thì âm thanh hệ thống lại vang lên.
Có thể nó không chịu nổi cái thứ thiểu năng như 078, nên chủ động bật ra ba cái giao diện rà quét, để 078 nghiệm chứng từng cái một.
Thông tin được thông qua.
Cánh cửa kim loại đề phòng nghiêm ngặt rốt cuộc cũng mở ra, một mùi hương nồng nàn ập vào trước mặt.
Giống như căn phòng này đã sớm rơi vào quên lãng.
Ngửi được mùi ấy, trong nháy mắt bước chân Du Hoặc dừng lại.
Hắn gần như có thể nghe được một người phụ nữ đang nói chuyện cạnh hắn, giống hệt giọng nói của bà chủ Sở ở khách sạn nhỏ.
……..
Xém chút nữa là 078 đâm vào lưng hắn, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Du Hoặc nói.
Chỉ là đột nhiên nhớ đến một ít thứ.
***
Cánh cửa kim loại còn có một lối thoát hiểm, tất cả người vi phạm quy định đều phải đi từ bên trong ra một lần, để làm nghiệm chứng cho lần thứ hai.
Năm đó tóc của Sở Nguyệt dài hơn bây giờ, luôn luôn vén bừa tận chân tóc lên rồi lấy dây thun buộc lại trước khi làm việc.
Hôm đó lúc cô nhận được giấy báo cáo thì cô vẫn còn đang cắn sợi dây thun trong miệng, dùng ngón tay chải tóc ra sau.
Khi đó nội dung tờ vi phạm quy định vừa kỹ càng lại tỉ mỉ, khác xa với bây giờ.
Ở trên đã có tên người vi phạm, cũng có luôn hạng mục phạm quy.
Người phạm quy: A
Hạng mục phạm quy: Có quan hệ thân thiết với thí sinh Tần Cứu.
Ghi chú: Thí sinh là người từ ngoài đến, cấp bậc nguy hiểm được đánh giá là S, giám thị A thuộc về nhân viên trung tâm tuyệt mật, thân phận xác minh cơ bản đạt ngưỡng mức độ uy hiếp đến sự an toàn.
Quyết định xử phạt: Khu đèn trắng/ một lần.
Ngoài ra: Theo yêu cầu của A, xử phạt sẽ trì hoãn trong 5 ngày.
Sở Nguyệt nhìn chằm chằm mấy hàng chữ kia, nhanh chóng cột tóc lại thật chắc, rồi “chậc” một tiếng.
Cô nhìn vị tổng giám thị trẻ tuổi đã đứng yên ở lối thoát hiểm, cánh tay cài huy hiệu rồi bước tới: “Tôi phát hiện hệ thống thật đúng là rất bất công, cậu yêu cầu đẩy lùi xử phạt, thế mà nó cũng đẩy thật.”
A xì một tiếng nói: “Đẩy dời năm ngày thì đối với nó chỉ có lợi mà không có hại, tại sao không đáp ứng chứ.”
“Cũng vậy thôi.” Sở Nguyệt gật gật đầu, ấn vân tay vào cạnh lối thoát hiểm.
“Đừng có ôm cánh tay nữa, cửa gì cũng dựa hết.” Sở Nguyệt nói.
Bởi vì ngọn nguồn nào đó, cũng bởi vì bản thân ở nơi đặc biệt, mà cô là người duy nhất trong toàn bộ khu giám thị này có thể nói chuyện như vậy với giám thị A.
Sở Nguyệt đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vậy người đó đi rồi?”
“Ừ.”
“Cậu nói thế nào mà thuyết phục được cậu ta vậy?”
“Không thuyết phục được.”
“Còn rất cứng đầu nữa.” Sở Nguyệt lẩm bẩm nói: “Thế sao lại đi rồi?”
“Số lần kiểm tra lại đạt đến mức cao nhất.” A nói: “Hệ thống buộc phải chấm dứt.”
Mí mắt hơi mỏng của tổng giám thị trẻ tuổi rũ xuống, giọng điệu rất lãnh đạm.
Thật ra đa số thời gian mặt hắn đều lạnh, giống như tâm tình ngày nào cũng không tốt, người bình thường vốn dĩ không cảm thấy được sự biến hoá vi diệu trong đó.
Cũng chỉ có một vài trường hợp như Sở Nguyệt mới có thể nhìn ra đầu mối.
“Có điều cậu có thể cũng đủ rồi đó.” Sở Nguyệt bĩu môi, tức giận mà nói: “Xử phạt còn đặc biệt kéo dài đến sau khi cậu ta đi nữa chứ.”
A giơ tay lên theo yêu cầu, lại xoay người đi, không hé nửa lời như thể chẳng nghe thấy.
Hắn vẫn luôn như vậy, Sở Nguyệt đã thành thói quen từ lâu rồi.
Với tính cách của cô, vốn không thích hỏi đến việc tư của người khác.
Hôm nay cô lại ngoại lệ một lần, bởi vì cô cảm thấy cần có một người đề cập chuyện này với A.
Tự mình che giấu và bị buộc che giấu là hai loại cảm nhận khác nhau, chả ai thích lấy việc mình tốt ra giấu vào góc khuất, không thể cho người ta biết, không thể bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng, cũng không thể bỏ đi cảnh giác.
Không ai nguyện ý như vậy cả.
Hắn cố nén thật chặt, dù sao cũng phải nói hai câu, cho hắn mở miệng một cái vậy.
Sở Nguyệt suy ngẫm.
“Lỡ như, tôi nói là lỡ như thôi nha.” Sở Nguyệt tựa như thể đang nói chuyện phiếm mà cất lời: “Lỡ như người đó trở về, nếu biết cậu một mình gánh mọi xử phạt, không chừng lại…..”
Giọng nói của A thật lãnh đạm, giọng điệu rất chắc chắn: “Không có lỡ như đâu, hệ thống đã đưa người ra ngoài thì chắc chắn sẽ có biện pháp.”
Sở Nguyệt nói: “Ây dà, tôi chỉ là đưa ra ví dụ thôi mà.”
A không mở miệng.
Xác minh lối thoát hiểm được thông qua, khu vực trừng phạt cuối cùng cũng thật sự mở ra.
A cầm chiếc áo khoác lên chào cô một tiếng, rồi bước thẳng vào cửa.
Sương trắng chiếu sáng đầy cửa vào, Sở Nguyệt đứng cạnh sương mù, ngón tay đặt lên chốt mở, chuẩn bị giúp hắn đóng cửa bất cứ lúc nào.
Đồng phục làm tôn lên thân ảnh cao mà rắn rỏi kia, biết bao cô gái phải chùn bước lại.
Sở Nguyệt đột nhiên bùi ngùi một câu: “Thật thần kỳ, cậu thế mà lại thích người như vậy.”
Bước chân A dừng lại một chút, hắn liếc mắt nhìn Sở Nguyệt một cái lại không hề phản bác.
Giây tiếp theo, hắn đã nhanh chóng biến mất giữa lớp sương trắng.
Sau một tháng, người mà hắn hết lòng tin rằng sẽ không xuất hiện nữa lại trở về, dùng thân phận giám thị mà đứng trước mặt hắn một lần nữa.
***
“Tần Cứu, kết quả xác minh hiện tại là thí sinh.”
“Du Hoặc, kết quả xác minh hiện tại là thí sinh.”
“Thân phận xác minh cơ bản không đạt ngưỡng mức độ uy hiếp đến sự an toàn, khu đặc biệt không mở ra, xử phạt không được thông qua.”
Du Hoặc đột nhiên hoàn hồn.
Hắn và Tần Cứu đi theo 078, đều lần lượt đi qua lối thoát hiểm một lần.
Âm thanh truyền kết quả giống hệt âm thanh của hệ thống, nghe tới đây tựa như hệ thống tự tát cho mình hai bạt tai vậy.
078 nhìn giấy báo cáo, há hốc mồm nửa ngày rồi thầm nói, tuyệt!
Hắn ta biết hệ thống thích cường điệu các quy chế, cứng nhắc mà cho rằng mình có thể tuân thủ tất cả quy chế, chính nó là nơi còn ưu việt, logic và cao cấp hơn cả mấy người rồi.
Ai có thể nghĩ rằng chính nó tự làm nó vấp ngã được cơ chứ.
Báo cáo kết quá ở lối thoát hiểm xong, chưa được một lát thì trên đầu đã bốc ra khói trắng.
Không biết là do đột ngột có sự cố cháy, hay là do hệ thống tức giận nữa.
Một chuyến tay không, 078 cũng không khổ sở, hắn ta cuối cùng cũng có thể mời hai vị ôn thần đi rồi.
Hắn ta dùng giọng điệu “toàn dân được giải phóng” mà nói: “Tôi đưa hai người trở về chỗ nghỉ ngơi.”
Du Hoặc đột nhiên hỏi: “Có thể chỉ định chỗ nghỉ ngơi không?”
078 còn chưa kịp mở miệng, hệ thống đã nhảy vào trả lời: “Không được!!! Ngẫu nhiên!!!”
Toàn bộ cái tầng lớn bằng phẳng đều vang vọng tiếng của nó.