– Thì ra là tỉnh rồi, vậy mà không lên tiếng, không hoảng sợ hay kêu khóc, quả đúng là người phụ nữ của Thẩm Quân Đình, can đảm hơn ta nghĩ.
– Chú…. chú ba….
Cố Tuyên Nghi sững sờ khi nhìn thấy người đàn ông được bọn bắt cóc gọi là ông chủ. Người ấy vậy mà lại là chú ba của Thẩm Quân Đình, Thẩm Bình. Tại sao ông ta lại cho người bắt cóc cô? Ông ta có ý đồ gì?
– Cháu dâu ngoan…
Thẩm Bình lại gần đưa tay xoa đầu Cố Tuyên Nghi tỏ vẻ thâm tình.
– Chú… chú muốn gì? Tại sao lại cho người bắt cóc tôi?
Cố Tuyên Nghi không ngờ người chú ba vẻ ngoài hiền hoà, dễ gần lại có thể làm ra loại chuyện này, ông rốt cuộc là muốn gì?
– Không cần nóng vội, đợi Tiểu Đình đến rồi cháu sẽ rõ thôi, cháu dâu yêu quý à.
Thẩm Bình làm như không thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Tuyên Nghi, bình thản ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, hai chân vắt chéo, khéo miệng nở nụ cười gian xảo.
– —————
– Chủ tịch, thông tin bên Mĩ báo về, Cố tiểu thư đã mất tích.
Thẩm Quân vội vàng báo lại cho Lâm Mặc Phong về thông tin mà người Lâm Mặc Phong để lại bên Mĩ báo về.
– Mất tích rồi… Tại sao lại mất tích?
Lâm Mặc Phong sau khi nghe xong thì lập tức đứng bật dậy, cây bút đang cầm trên tay cũng rơi xuống sàn tạo tiếng ” leng…keng” khi thân bút kim loại va chạm với sàn nhà.
– Hiện tại không rõ lý do và kẻ bắt cóc là ai, người bên đó báo về Cố tiểu thư mất tích đã được gần 5 tiếng.
Thẩm Quân báo cáo lại tình hình cho Lâm Mặc Phong.
– Đặt vé máy bay sớm nhất đến Mĩ, tôi muốn mình là người đầu tiên tìm được cô ấy. Còn nữa kêu cậu ta theo sát mọi động tĩnh bên phía Thẩm Quân Đình, có gì báo lại ngay lập tức cho tôi.
Lâm Mặc Phong với lấy chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
” Tiểu Nghi, đợi anh, anh nhất định sẽ cứu em.”
Thẩm Quân thấy vậy liền đi theo, đồng thời cũng gọi điện đặt vé máy bay sớm nhất đến Mĩ.