“Tô Tiểu Mễ, em thích nơi này sao?”
“Thích, siêu cấp thích ^.^” Tô Tiểu Mễ gật đầu thật mạnh, trả lời nghiêm túc.
“Vậy chúng ta kết hôn ở nơi đây đi”
“Anh, anh mới vừa nói..nói gì” Hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, những lời này như sóng cuộn biển gầm cuốn về phía Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ kinh ngạc đến không thở nổi.
Môi Nghiêm Ngôn lần nữa kề gần tai Tô Tiểu Mễ: “Anh nói, Tô Tiểu Mễ, chúng ta kết hôn ở nơi này đi, em thấy được không?” Lần đầu tiên Nghiêm Ngôn chịu lặp lại lời mình đã nói.
Trong đầu Tô Tiểu Mễ lập tức hiện lên lời Nghiêm Ngôn, sau đó lại trống rỗng, choáng váng muốn ngất, trái tim đập thình thịch liên hồi. Bình tĩnh, mày bình tĩnh lại cho tao, Tô Tiểu Mễ không ngừng tự nhắc nhở nhịp tim mất quy tắc của mình, tuy nhiên vẫn thất bại, cuối cùng Tô Tiểu Mễ lúng ta lúng túng hỏi một câu: “Chúng ta còn tiền để làm hôn lễ sao?”
Nghiêm Ngôn từng nghĩ Tô Tiểu Mễ sẽ kích động đến rơi lệ, nhào đến ôm hôn hắn, còn những lời này hắn căn bản chưa hề nghĩ đến, đầu óc tên này rốt cuộc đang nghĩ gì đây?
“Ngôn~ không phải anh sắp phá sản sao, mặc dù em rất vui mừng, mặc dù em rất nguyện ý nhưng không nên miễn cưỡng, em có thể chờ anh, chờ kinh tế chúng ta ổn định hơn đến lúc đó kết hôn cũng không muộn, không nên ăn xài xa xỉ, tổ chức đám cưới tại nơi đây sẽ rất đắt” Dứt lời Tô Tiểu Mễ nhào vào trong ngực Nghiêm Ngôn trình diễn tiết mục rơi nước mắt ràn rụa.
Nghiêm Ngôn liếc mắt trừng cậu: “Em nghe ai nói anh sắp phá sản”
“Tự mình em đoán đấy, không đúng sao? Chẳng lẽ em đoán nhầm” Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu trợn to mắt nhìn Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn hung hăng lườm lại cậu, Tô Tiểu Mễ biết lần này cậu đoán bậy đoán bạ đoán trật lất.
“Bản thân em thích sự lãng mạn, đừng trách ông đây không cho em, lần này chính em phá hư hết rồi” Nghiêm Ngôn lạnh lùng nói.
Tô Tiểu Mễ hối hận đến ruột gan cũng xanh ngắt, vội vàng từ trong ngực Nghiêm Ngôn ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc của mình: “Ngôn, mới vừa rồi không tính, em muốn mà, chúng ta nói lần nữa, nói lần nữa có được không”
“Không thể nào!” Nghiêm Ngôn đứng lên bỏ lại Tô Tiểu Mễ một mình đi trước, Tô Tiểu Mễ nhanh chóng đuổi theo phía sau: “Ngôn ~ thêm một lần, thêm một lần nữa được không?”
Nghiêm Ngôn phối hợp thoải mái sải bước chẳng màng để ý tới Tô Tiểu Mễ líu ríu sau lưng, Tô Tiểu Mễ không nhịn được vừa chạy theo vừa la: “Em nguyện ý, em nguyện ý kết hôn cùng anh, anh chờ một chút, mấy lời này em chuẩn bị lâu lắm rồi, anh chờ em nói xong đã chứ”
Lần này Nghiêm Ngôn dứt khoát lấy ra máy nghe nhạc nhét vào lỗ tai, mở nhạc thật lớn lấn át lời Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ khóc không ra nước mắt, phong cảnh muốn lãng mạng có lãng mạng, thiên thời địa lợi nhân hoà, Nghiêm Ngôn cầu hôn cậu, mọi việc nều nằm trong dự tính lại bị cậu phá nát bét.