Nhưng mà vẫn có một người tương đối khó khăn.
Đó chính là Nhiễm Tái Hiền.
Ông ta dù sao cũng là cha đỡ đầu của Khai Giang, hơn nữa lại đến từ Yến Kinh, thân phận địa vị cũng khác, ông ta cũng rất thương yêu Khai Mạc, nếu ông ta muốn cắn chết không tha, chỉ giải quyết một mình Khai Hoành vẫn chưa đủ.
Lâm Dương sờ sờ cằm, suy nghĩ nên giải quyết người này như thế nào.
Nhưng mà, ngay khi vừa đi ra khỏi sảnh trong, vẻ mặt của Lâm Dương liền đông cứng lại.
Chỉ nhìn thấy Tô Nhan ngồi trêи mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn in dấu bàn tay đỏ tươi, bà cụ Trương đang đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Mọi người xung quanh toàn bộ đều trừng to mắt nhìn.
Ông cụ Trương mặt đỏ bừng muốn lao tới, nhưng bị người của nhà họ Trương ngăn lại.
“Phản rồi! Phản rồi! Các người còn dám cản tôi! Phản rồi!” Ông cụ Trương tức giận hét lên.
“Cha, con xin lỗi!” Trương Tùng Hồng nghiền răng.
“Từ ngày hôm nay, Tô Nhan này không liên quan gì đến gia đình của chúng ta nữa, cô ta làm gì cũng không liên quan chút nào đến chúng tôi. Các vị Khai gia, Việt gia, các người muốn hỏi tội người này, đó là chuyện của các người với cô ta. Không liên quan gì đến nhà họ Trương của chúng tôi. Bất luận chút nữa Lâm Dương ra đây sẽ có kết quả như thế nào, nhà họ Trương của tôi cũng không chịu trách nhiệm. “
Bà cụ Trương mặt không cảm xúc nói.
Lời nói tàn nhẫn như vậy đã trực tiếp kết án tử hình cho Tô Nhan.
Bà cụ Trương rốt cuộc vẫn là bà cụ Trương.
Bà ta không đuổi Trương Tỉnh Vũ ra khỏi nhà họ Trương, không phải vì bà ta không muốn mà là bà ta không thể, điều đó sẽ khiến trái tim của nhà họ Trương lạnh đi.
Nhưng Tô Nhan thì khác.
Xét cho cùng, Tô Nhan không phải họ Trương.
Ông cụ đã có gắng hết sức để phản đối, nhưng nó không có bất cứ tác dụng gì.
Bởi vì hành động của bà cụ Trương, vô hình chung bà đã giành được sự đồng tình của nhiều thành viên trong nhà họ Trương.
Bọn họ không quan tâm đến Tô Nhan.
Bọn họ chỉ hy vọng rằng nhà họ Trương có thể bình an qua khỏi kiếp nạn này.
Càng huống hò, tai họa hôm nay vốn dĩ chính là do Tô Nhan gây ra, tại sao bọn họ phải gánh chịu tất cả những chuyện này?
Chính vì như vậy, ông cụ Trương mới không thể chỉ huy được người của nhà họ Trương, cục diện hoàn toàn bị bà cụ Trương kiểm soát.
“Bà cụ đúng là vì đại cục.”
“Không còn cách nào khác, ông cụ tính tình quá ương ngạnh.
Nếu không vì điều này, gia đình này cũng sẽ không hỗn xược đến như vậy.”
“Nếu theo cách làm của ông cụ, hôm nay nhà họ Trương có lẽ là toi rồi, vẫn may là có bà cụ ở đây.”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Những vị khách xung quanh bàn tán sôi ni, đồng thời bày tỏ sự khâm phục vô hạn trước quyết định kiên quyết của bà cụ.
Nhiễm Tái Hiền và những người khác cũng không khỏi gật đầu.
“Vẫn là em dâu có lý, yên tâm đi em dâu, hôm nay lão huynh tới đây không phải để gây phiền phức cho nhà họ Trương, chỉ là muốn đòi lại công đạo, không có ý gì khác, những người không liên quan gì đến chuyện này, v.v., tôi sẽ không làm khó.”
Nhiễm Tái Hiền nói.
“Vậy thì cám ơn lão huynh.” Bà cụ vội vàng gật đầu, nhưng sau đó lại nói: “Nhưng mà hai nhà Trương, Khai là bạn tri kỷ, xảy ra loại chuyện như vậy, chúng tôi cũng không thể khoanh tay đứng, vì vậy cũng nên để chúng tôi góp sức đi! Cũng coi như là một sự bù đấp cho nhà họ Khai. “
Khi giọng nói rơi xuống, bà lão nhìn chằm chằm vào Tô Nhan, mặt không chút biểu cảm nói: “Nha đầu, quỳ xuống ngay lập tức vái lạy những người của nhà họ Khai, nếu không người nhà họ Khai không đụng đến cô, bà lão này cũng sẽ đích thân đánh gãy chân cô! Hiểu chưa?”
Tô Nhan sắc mặt tái nhợt.
“Mẹ!”
Trương Tinh Vũ ở đẳng kia hét lên một tiếng, chạy tới quỳ trêи mặt đất gào khóc: “Mẹ, sao mẹ có thể làm như vậy? Nó là cháu ngoại của mẹ mài!”
“Cháu ngoại của tôi chỉ có thể ngoan ngoãn và hiểu chuyện như Thành Bình, làm sao có thể gây chuyện rắc rối như cô ta?
Tinh Vũ, cô đã luôn làm cho tôi thất vọng, hiện tại sinh con gái vẫn để cho tôi thất vọng như vậy. Mẹ cô rốt cuộc phải làm sao cô mới nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút? “Bà cụ Trương mặt đỏ bừng giận dữ, tiếp tục chống gậy.
“Mẹ …” Trương Tinh Vũ dường như sắp chết vì khóc.
“Mau quỳ xuống.” Bà cụ Trương hét lên.
“Nhanh quỳ đi, có nghe thấy không?” Thành Bình đắc ý hét lên.
“Tô Nhan, đây là một chút cơ hội cuối cùng mà bà ngoại dành cho cô, nếu cô không quỳ xuống, thì đừng trách chúng tôi!”
Trương Mậu Niên cũng lạnh lùng nói.
“Nhanh quỳ xuống đi!”
“Quỳ xuống!”
“Quỳ xuống đi!”
Mọi người xung quanh thuyết phục.
Có nhà họ Trương, cũng có các vị khách đến đây.
Tất cả mọi người đang tạo áp lực cho Tô Nhan.
Tô Nhan cảm nhận được áp lực trước giờ chưa từng có.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhợt nhạt, cơ thể run rẫy.
Tô Quảng tuyệt vọng nhìn cô.
Trương Tinh Vũ đau khổ khóc lóc.
Lúc này Tô Nhan không có chút chỗ dựa.
Không có chút hy vọng.
Cô như thể rơi vào bóng tối vô tận, không thể tự mình giải thoát, chỉ có thể vùng vẫy.
Quỳ xuống đi.
Có lẽ, nhân phẩm của tôi hoàn toàn chẳng là gì cả.
Tô Nhan nhắm đôi mắt lại, trong lòng đau khổ suy nghĩ, rồi xoay người quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Tôi xem ai dám bảo cô ấy quỳ!”