Mười mấy cao thủ nhà họ Quan lập tức bao vây Dương Thanh và Mã Siêu.
“Cháu ông vì đối đầu với tôi mà bắt cóc con gái tôi đi, thậm chí còn tuyên bố muốn tôi phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng bất tận của hắn”.
Dương Thanh nói như đang kể về một chuyện chẳng liên quan gì tới mình: “Nhưng hắn thật bất hạnh, để tôi tìm được con gái nên hắn chỉ có thể chịu đựng cơn giận của tôi”.
“Ban đầu tôi tới đây chỉ muốn xem thử thái độ của nhà họ Quan thế nào, rồi mới quyết định sẽ trừng trị ra sao”.
“Nhưng đáng tiếc, tôi rất bất mãn về thái độ của ông.
Nếu đã vậy, sau này Giang Hải sẽ không có nhà họ Quan nữa”.
Dương Thanh bình tĩnh nói ra những lời này.
“Ha ha!”
Nghe Dương Thanh nói, Quan Chính Sơn giận quá bật cười.
Nụ cười trên mặt Quan Chính Sơn dần biến mất, sau đó vẻ mặt dữ tợn nói: “Thằng nhóc vô tri mở miệng nói ra những lời ngông cuồng, đúng là quá mức kiêu căng.
Khiến nhà họ Quan biến mất à?”
“Hình như mày còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình”.
Ông ta vừa dứt lời, hơn mười cao thủ bao vây Dương Thanh và Mã Siêu đều rút từ trong áo vest ra một khẩu súng lục Colt.
Những cái nòng súng đen ngòm lập tức chĩa vào Dương Thanh.
Không hề nghi ngờ, chỉ cần Quan Chính Sơn ra lệnh, Dương Thanh sẽ lập tức bị bắn thành cái sàng.
Cả sảnh tiệc chỉ còn lại sự yên lặng chết chóc, mọi người đều chấn động trước cảnh tượng này.
Chỉ có Dương Thanh và Mã Siêu không có cảm giác gì, dường như không phải súng mà là món đồ chơi con nít đang chĩa vào bọn họ.
“Thằng nhóc, tao thừa nhận mày rất lợi hại, ngay cả Chín Ngón – người mạnh nhất nhà họ Quan tao cũng không phải là đối thủ của mày”.
Ánh mắt Quan Chính Sơn đầy thâm độc: “Cho dù là vậy, bây giờ không phải là thời đại của vũ khí lạnh, dựa vào thực lực cá nhân có thể muốn làm gì thì làm nữa.
Bây giờ là thời đại vũ khí nóng lan tràn khắp nơi.
Không phải mày rất ngông cuồng sao? Tiếp tục đi!”
Dương Thanh giễu cợt: “Không phải ông cho rằng dựa vào mấy thứ đồng nát sắt vụn đó thì có thể giết chết được tôi thật đấy chứ?”
“Đồng nát sắt vụn à? Thằng nhãi, chẳng lẽ mày cho rằng hơn hai mươi khẩu súng chĩa vào mày với khoảng cách gần như vậy, mày còn có thể sống được chắc?”, Quan Chính Sơn cười lạnh.
“Ông có thể thử xem”.
Dương Thanh cười nhạt.
Mã Siêu đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhìn Dương Thanh bình tĩnh, trong lòng Quan Chính Sơn đột nhiên có một dự cảm xấu.
Nhưng ông ta nhanh chóng bỏ qua cảm giác này, đập bàn tức giận nói: “Thằng oắt, tao không muốn lãng phí thời gian với mày nữa.
Bây giờ tao cho mày hai con đường, một là mày quỳ xuống nhận tội ở trước mặt cháu tao, có lẽ tao sẽ suy nghĩ để cho mày được chết toàn thây, hai là tao lập tức ra lệnh, bắn mày thành cái sàng”.
“Nếu tôi đều không chọn thì sao?”, Dương Thanh nói với vẻ trêu tức.
“Vù vù vù…”
Dương Thanh vừa dứt lời, bên ngoài sảnh tiệc đột nhiên vang lên những tiếng động cơ lớn, đồng thời còn có gió mạnh thổi tới.
Lúc này, đèn chùm pha lê ở giữa trần sảnh tiệc không ngừng lắc lư, phát ra tiếng thủy tinh va chạm lanh lảnh.
“Đây là tiếng gì vậy?”
“Từ trên đỉnh đầu vọng đến, hình như là máy bay trực thăng?”
“Sao ở đây có thể có máy bay trực thăng được?”
Mọi người kinh ngạc, mặt Quan Chính Sơn thoáng biến sắc.
Tiếng máy bay trực thăng rất gần, nghe âm thanh lại không chỉ có một chiếc.
“Ầm ầm!”
Theo một tiếng nổ vang lên, một chiếc xe Jeep màu xanh chợt lao thẳng qua cửa lớn của sảnh tiệc.
Theo sát phía sau còn có mấy chiếc xe Jeep khác và những người đàn ông vạm vỡ xông vào.
Mười người!
Ba mươi người!
Một trăm người!
Trong sự khiếp sợ của mọi người, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã có một trăm người đàn ông mặc đồng phục lao vào.
Bọn họ lập tức bao vây đám người Quan Chính Sơn, một trăm nòng súng trường đều ngắm chuẩn về phía Quan Chính Sơn và hơn hai mươi tay súng nhà họ Quan.
“Lập tức bỏ súng xuống, nếu không giết không tha!”, người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng quát.
“Rắc! Rắc!”
Tiếng trăm khẩu súng lên đạn chợt vang lên trong sự yên tĩnh ở đây.
Mọi người dường như đều ngửi thấy được một mùi thuốc súng nồng nặc.
– —————————
.