Mọi người nghe song gật đầu: Đúng là năm ngoái ai cũng làm ăn phát triển thật.
Hội Trưởng nói tiếp:
Thứ hai là năm nay Đại Lân ta xẽ giao thương thêm với Ly Quốc và Triều Quốc.
Ly Quốc phát triển Y dược.
Triều Quốc phát triển Thủy Lợi.
Vấn Đề chính là Đại Lân ta xẽ giao thương dược liệu với Ly Quốc và Hải Sản Với Triều Quốc.
Triều Đình có chỉ các vị có thể thoải mái kinh thương các mặt hàng này.
Có điều làm sao kinh thương bây giờ chúng ta bàn bạc.
Mọi người nghe song bàn tán.
Y dược và muối, hải sản đều là thứ kinh doanh hái ra tiền.
Hội Trưởng nói: Các vị. Triều đình đưa ra chính sách như sau.
Thảo dược chúng ta cấy được. Đất đai Đại Lân ta không thiếu.
Sau khi xuất Thảo dược qua Ly Quốc chúng ta xẽ đổi về như: bông làm quần áo, chăn màn.
Thuốc thang, dược liệu do Ly quốc làm ra.
Còn về Triều quốc: Chúng ta xuất hàng hoá của nước ta qua để đổi hải sản.
Đại Lân ta không gần biển. Mà tửu quán rất nhiều. Mỗi năm muốn có hải sản phân đi khắp Đại Lân rất khó, giá lại quá cao. Bây giờ giao thương, hải sản chúng ta không lo nữa.
Mọi người nghe song gật đầu.
Hội trưởng nói: Ngoài ra Ly Quốc và Triều Quốc còn nhiều đặc sản khác nhau mà nước ta không có. Chúng ta cũng có thể trao đổi.
Như trái cây. Ta lấy ví dụ như quả Tri Nhân nước ta không có. Nhưng Ly quốc lại rất nhiều.
Các vị có thể tham khảo thêm các mặt hàng khác.
Mọi người cùng nhau bàn tán lẫn bàn bạc.
Hội Trưởng nói:
Thứ ba là việc xây dựng. Do dân số Đại Lân ngày càng đông. Triều Đình quyết định mở rộng thêm vùng Di Hoài phía Tây nam Đại Lân. Xây thành lập Châu, Phủ, huyện.
Ai qua Di Hoài an cư lập nghiệp thì năm đầu sẽ có nhiều ưu đãi. Đặc biệt miễn thuế hai năm đầu.
Vùng Di Hoài nổi danh cái gì. Là khí hậu. Cực kỳ hợp trồng trà. Bây giờ các vị biết làm gì rồi đấy.
Mọi người xôn xao.
Vùng Tây Nam khí hậu rất tốt. Trồng trà và một số loại cây ăn trái càng hợp.
Hơn nữa miễn thuế hai năm. Quả là thiên thời địa lợi.
Nhóm Du Hoặc cũng bàn với nhau giống mọi người.
Hàn Á nói: Chúng ta phải mua bằnh được đất ở Di Hoài. Sau này mở tiệm rất tốt.
Trác Nhạc gật đầu nói: Tý về sai thuộc hạ nghe ngóng có tin tức có tin tốt gì chúng ta ra tay.
Triệu Huy nói: Đúng. Bây giờ ta đảm bảo ở đây cũng có rất nhiều người nhằm vô Di Hoài. Chúng ta phải nhanh tay
Mọi người đồng loạt gật đầu
Ở đây ai cũng Suy nghĩ giống nhóm Hàn Á.
Hội Trưởng nói: Việc thứ tư là bắt đầu sau năm năm nữa. Tức là tới đợt bình xét kinh thương tiếp theo. Vị trí Phú Thương từ 20 vị trí tăng lên 25 vị trí.
Di Thư Thái Tổ để lại. Nếu kinh tế Đại Lân phát triển có thể tăng vị trí Phú Thương lên mọi người đều biết.
Cho nên các vị cùng cố gắng. Năm năm sau cùng chào đón thêm 5 vị Phú Thương.
Mọi người nghe song gật đầu. Việc tăng thêm 5 vị trí phú thương ai cũng đoán ra. Vì hai năm trở lại đây kinh thương rất phát triển.
Hội Trưởng nói: Việc thứ năm. Đây là việc quan trọng nhất. Chúng phải bàn bạc và đưa ra ý kiến.
Đó là liên quan kinh thương với Tề quốc.
Các vị biết rõ một năm gần đây. Tề quốc kết thông gia được với Tào quốc. Lúc trước không có tào quốc Tề quốc làm ăn với nước ta rất an ổn. Bây giờ kết thông gia với Tào quốc là có ý kiến về giá cả xuất nhập hàng hoá với chúng ta.
Các vị giao lưu buôn bán với Tề quốc. Các vị nói xem chúng ta có nên cắt kinh thương với Tề quốc không.
Nhất Hoàng Thương Chu Nhiên nghe song nói: Cắt.
Nhị Hoàng Thương Vu Quân nói: Cắt. Đại Lân ta thế lực không kém Tào quốc. Tề quốc dựa vào Tào quốc muốn trả giá với chúng ta. Đúng là nghĩ mình to rồi.
Tứ Hoàng Thương Gia Du cười nói: Nghĩ bám được vào Tào quốc thì lớn gan muốn kỳ kèo giá với chúng ta. Đúng ảo tưởng.
Du Hoặc lại nói: Ta nghĩ không nên cắt.
Mọi người nghe song giật mình nhìn Du Hoặc.
Nhị Hoàng Thương Vu Quân hỏi: Ngũ Hoàng Thương có thể giải thích vì sao không cắt không.
Du Hoặc nói: Ta hỏi các vị. Tào quốc chuẩn bị đánh nhau với nước nào.
Tam Hoàng Thương Bạch Gia nói: Sơn quốc.
Du Hoặc nói:
Nếu đánh nhau với Sơn quốc chắc chắn Tào quốc đại thương không ít cần thời gian phục hồi.
Lúc đấy chúng ta tăng giá hàng hoá của Tề quốc lên.
Tào quốc khi ấy đâu rảnh ngó Tề quốc, một nước chỉ có Công chúa gả cho một Hoàng Tử không được coi trọng ở Tào quốc chứ.
Tề quốc lúc đấy không được Tào quốc để ý tới bắt buộc phải chấp nhận cái giá đấy của chúng ta.
À. Mà lúc đấy khéo Tề quốc phải quay sang nịnh bợ chúng ta. Vì chiến tranh song ai mà biết vị Hoàng tử lấy công chúa Tề quốc còn sống hay không. Ta nghe nói.Hắn có nhiều kẻ thù lắm.
Mọi người nghe song im lặng nhìn Du Hoặc.
*****NĐH*****