Hắn vừa rồi phát hiện nội lực của mình phá lệ dư thừa, tựa hồ ở trong mạc danh kỳ diệu đột phá tầng thứ ba – người nào đó còn chưa nhận thấy mình hấp thu bảy phần công lực của Văn Chân, đây chính là lượng sắp vượt qua thời kỳ bản thân hắn toàn thịnh, không đột phá nữa thì gặp quỷ.
Cố tình cho dù hiện tại nội công của hắn lại nghịch thiên cũng vô dụng, Mỹ nhân kiều bá đạo chỗ ngay tại trước khi không phát tác có thể dùng nội lực áp chế, nhưng mà một khi phát tác cũng chỉ có thể sau khi thư giải mới có thể khôi phục.
Ninh Vân Tấn tại thời điểm nhàm chán đã từng với thứ Mỹ nhân kiều quỷ quái này làm nghiên cứu qua, cuối cùng hắn hoài nghi thuốc này là khiến cơ thể nam nhân yếu mềm đối với tín hiệu kích thích yếu bớt, chỉ có thể dựa vào tuyến tiền liệt mới có thể cao triều.
Hắn liếc nhìn Văn Chân đang yên lặng nhìn mình, run run rẩy rẩy mà bò thân lên, hỗn loạn quơ y phục đã hướng trên người mình tròng, ai cũng được, chỉ cần có thể giải thuốc này là được, nhưng mà người nọ không thể là Văn Chân…
“Ngươi muốn làm gì?” Văn Chân ôm tóm tay hắn, ngăn động tác của Ninh Vân Tấn lại.
Chỉ là từ chỗ làn da đụng chạm truyền đến độ ấm, khiến cho Ninh Vân Tấn có loại lần nữa nổi lên xúc động, hắn hiện tại cực độ khát khao làn da cùng lan da đụng chạm, muốn cũng được an ủi…
Dùng lực ý chí lớn nhất, Ninh Vân Tấn lại bắt đầu trở nên hỗn loạn trong đầu tìm một công năng nói chuyện được, như là từ cổ họng ói ra, khô khốc mà nói, “Ngươi…ngươi…Không thể là ngươi.”
Hắn nói khiến Văn Chân sắc mặt nhất thời lạnh xuống, “Không thể là trẫm vậy ngươi muốn tìm ai, Từ Bất Dụng? Tôn Bản Thiện?”
“Không thể là ngươi…Ngươi không được…” Hiểu quả lời chú thanh tỉnh dần dần mà đang hạ xuống, Ninh Vân Tấn thần trí lại bắt đầu mơ hồ, hắn chỉ biết là ngươi nọ tuyệt đối không thể là Văn Chân, miệng nhiều lần nhắc tới.
Văn Chân nào biết được nguyên nhân trong đó, hắn chỉ biết mình phía sức cố sức gây sức ép một buổi tối, lại đổi lấy một câu như thế, người thật không dễ dàng làm tỉnh táo là tình nguyện đi tìm người khác cũng không cân nhắc mình, nhất thời có loại xúc động tức giận đến hộc máu.
Sớm biết như thế, còn không bằng trực tiếp…Nghĩ như vậy, Văn Chân cố chấp và khí phách cũng phát tác, hắn một phen kéo quần áo Ninh Vân Tấn vừa mới phủ thêm, cả giận nói, “Với cái dạng này của ngươi có thể chạy đi đâu, đi tiện nghi người hạ độc sao?”
Bị người nắm đầu tức giận mắng, làn da mẫn cảm lại lần thứ hai trùi trụi trong không khí, Ninh Vân Tấn trong đầu chỉ còn một tia thanh minh cũng đã biến mất. Gò má của hắn giờ phút này đã đỏ bừng một mảnh, làn da cả người càng lộ ra hồng nhạt, rõ ràng là đã mạch máu bành trướng đến chịu không nổi.
Văn Chân nguyên bản nắm cổ tay của hắn, lại bị Ninh Vân Tấn vận công một phen đánh ra. Công lực của hắn gần như đều truyền cho Ninh Vân Tấn, giờ phút này còn thật không phải đối thủ, ngay tại thời điểm hắn cho rằng Ninh Vân Tấn sẽ nhân cơ hội chạy trốn, lại kinh ngạc phát hiện Ninh Vân Tấn đột nhiên gắt gao cuộn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất mà nhăn thành một nắm, miệng nhỏ nói gì đó.
Hắn cơ hồ là tiến đến bên miệng Ninh Vân Tấn mới nghe rõ, chỉ nghe Ninh Vân Tấn giờ phút này đã mất đi thần trí hai mắt chảy lệ, lặp lại mà nói, “Phụ thân, phụ thân, con không muốn, không muốn. Cha, cha, con muốn về nhà, con muốn về nhà…”
Văn Chân nhất thời trong lòng bốc chua, đối với Ninh Kính Hiền sinh ra ghen tỵ cực lớn, mình mấy năm nay đối xử với hắn chẳng lẽ còn không tốt sao?
Nếu mình thật sự muốn thương tổn hắn, tất nhiên có vô số loại thủ đoạn, nào phải giống hắn tại thời điểm không có ý thức cũng đề phòng mình…
Thời điểm hắn đang buồn bực đến không xong, Ninh Vân tấn không còn nói nữa, hai tay hắn ôm đầu gối, cằm đặt ở trên gối, ủy khuất mà nức nở, “Khó chịu…Thật là khó chịu quá…”
Thấy hắn như tiểu hài tử hành động như nhau, Văn Chân cuối cùng nghĩ gia hỏa này cho dù trong ngày thường có vẻ lại trưởng thành sớm, trên thực tế cũng chỉ là một hài tử, thậm chí chỉ là so với nhi tử mình hơn mấy ngày mà thôi.
Văn Chân phát hiện Ninh Vân Tấn biểu cảm bợ hai má như vậy không biết vì sao phá lệ khiến hắn dễ mềm lòng. Hắn nhận mệnh thở dài, “Thôi trẫm sợ ngươi. Bất quá ngươi muốn tìm người khác trẫm không cho!”
Hắn xòe bàn tay ra vỗ về mặt Ninh Vân Tấn, lúc này Ninh Vân Tấn chỉ còn lại bản năng, phi thường tự giác mà đem hai má dán lên, như mèo con cọ cọ.
Tuy rằng không thể tự mình ra trận, nhưng mà cũng không đại biểu Văn Chân không có biện pháp.
Văn Chân dính ở trên người Ninh Vân Tấn, hôn nhẹ mắt của hắn, hai gò má, tay trái ôm eo hắn, ở trên lưng trơn bóng vuốt ve thư hoãn cảm xúc của Ninh Vân Tấn, tay phải thì xoa chạm khủy tay, thắt lưng hắn.
Điểm mẫn cảm của nửa người trên đều bị ôn nhu kích thích, càng phát ra khiến Ninh Vân Tấn bất mãn, hắn bất tri bất giác ở dưới áp chế của Văn Chân, nằm nằm ở trên giường, một đôi chân dài thẳng tắp kẹp chặt liên tục cọ xát.
Tay phải Văn Chân dần dần xuống dưới, miệng dụ dỗ, “Bé cưng, đem chân mở ra.”
Ninh Vân Tấn ngoan ngoãn mà mở hai chân chân, tiếp thì cảm giác chỗ sưng đến sắp bùng nổ của mình được một chỗ ấm áp bao vây, chọc đến hắn hưng phấn mãnh liệt nâng thắt lưng.
Văn Chân bị hành động đột ngột của hắn biến thành thiếu chút nữa nghẹn mất, đem vật kia của nam nhân khác cho vào miệng, nếu đối phương không phải Ninh Vân Tấn, hắn tuyệt đối làm không được. Nhìn Ninh Vân Tấn lại trở nên ủy khuất khuôn mặt nhỏ, hắn đành phải thầm mắng một câu, trẫm thật sự là nợ ngươi!
Nhận mệnh lần thứ hai ngậm nho nhỏ của Ninh Vân Tấn, Văn Chân phun ra nuốt vào an ủi, còn dùng đầu lưỡi khiêu khích, khiến Ninh Vân Tấn thoải mái đến rên rỉ lên.
Thân là vua một nước, phục vụ như vậy hắn thật đúng là lần đầu khai thiên tích địa, chất lượng kém tất nhiên có thể nghĩ, răng nanh thỉnh thoảng đụng va chạm vào Ninh Vân Tấn.
Bất quá với hắn hiện tại thần trí hỗn độn mà nói, như vậy ngược lại càng thoải mái hơn chút.
Văn Chân tuy rằng nguyên lý của Mỹ nhân kiều, nhưng cũng biết được dược tính không phải như vậy có thể thư hoãn, chờ Ninh Vân Tấn thư thái một chút, hắn mới lần thứ hai ngẩng đầu, tầm mắt lui tới tuần tra chỗ u huyệt đóng chặt kia.
Hắn chỉ cảm thấy bụng dưới trướng đau đến lợi hại, giống như trúng xuân dược chính là mình mới đúng, hận không thể liều lĩnh hết thảy mà va chạm đi vào, khiến tên tiểu tử không nghe lời này hoàn toàn chỉ thuộc về mình.
Với Văn Chân mà nói, mỗi một chỗ của Ninh Vân Tấn đều thần bí mà xinh đẹp. Hắn đem hai chân Ninh Vân Tấn gập ngược lên ngực, cơ hồ chỉ dùng trong chớp mắt đã vượt qua chướng ngại trong lòng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên.
Đầu lưỡi mềm mại liếm láp chỗ chưa bao giờ được người đụng qua kia, Ninh Vân Tấn nhịn không được hưng phấn đến cả người phát run, ngay tại lúc hắn kích động đến nghĩ muốn bằng bản năng đạt được càng nhiều càng tốt, đã có một đầu ngón tay dò xét đi vào.
Trong giáo dục Hoàng tử có thuật trong phòng riêng biệt, Văn Chân tuy rằng không cùng nam nhân thao tác thực tế qua, nhưng cũng biết được đầy đủ tri thức lý luận. Dựa vào ngón tay của hắn, Ninh Vân Tấn ước chừng tiết ba lần, mới an tĩnh lại.
Chờ thời điểm Ninh Vân Tấn tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy Văn Chân đang ở bên giường mặc quần áo, nghĩ đến chuyện kiều diễm lần này, hận không thể có thể mua miếng đậu hũ đi đập đầu.
Việc này cũng được gọi là hỏng chuyện à!!!!!!!!!!