Cho đến khi anh xoa đùi cô —–
Tống Nhiễm bỗng dưng hoàn hồn, theo bản năng nắm chặt anh.
Lục Mộ Trầm hơi ngừng lại, nâng mắt, ánh mắt nhìn cô thật sâu, giọng nói cũng có chút trầm khàn: “Làm sao vậy?”
Tống Nhiễm mím môi, nói: “Ở nhà anh mà.”
Mi tâm Lục Mộ Trầm nhíu lại, khó hiểu hỏi: “Ở nhà anh thì làm sao?”
“Kỳ kỳ ấy.” Tống Nhiễm nói xong, rồi đẩy Lục Mộ Trầm ra, tự mình ngồi dậy.
Tống Nhiễm xuống giường, chạy đến trước tủ quần áo, lấy áo ngủ từ bên trong ra.
Lục Mộ Trầm ngồi ở bên giường, nhìn cô hỏi: “Xấu hổ?”
Tống Nhiễm gật đầu.
Là rất xấu hổ.
Kỳ thật cô không thường xuyên ở trong nhà Lục Mộ Trầm, nghĩ ba mẹ Lục đều ở nhà, vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lục Mộ Trầm nhịn không được cười, từ trên giường đứng lên, nâng tay xoa xoa đầu cô: “Tống Nhiễm, sao em lại đáng yêu như vậy?”
Tống Nhiễm bĩu môi, ôm áo ngủ chạy vào phòng tắm.
Giờ phút này, cũng không dám thay quần áo trước mặt Lục Mộ Trầm, sợ anh không chịu nổi.
Cô thay xong quần áo, cẩm máy sấy đi ra, kéo dây ra lắc lắc trước mặt Lục Mộ Trầm: “Lục ca ca, sấy tóc giúp em đi.”
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt Tống Nhiễm, cười với anh.
“Đến đây.” Miệng anh hơi cong lên, đáp một lời.
Từ trên giường đứng lên, đi qua ôm lấy cô, đặt lên trên bàn.
Sau đó, liền cúi đầu cắm dây máy sấy ổ điện.
Hai chân của Tống Nhiễm nhẹ nhàng lắc lư, ôm cổ Lục Mộ Trầm, cười khanh khách nhìn anh.
Một tay Lục Mộ Trầm cầm máy sấy, một tay nhẹ nhàng xoa tóc cô.
Chất tóc của Tống Nhiễm rất tốt, vừa mềm vừa mượt.
Lục Mộ Trầm rũ mắt xuống, rất chuyên chú.
Tống Nhiễm ngồi đến nhàm chán, cười khanh khách nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm.
Tầm mắt quá nóng rực, Lục Mộ Trầm thấp giọng nói: “Em còn nhìn anh như vậy, chờ lát nữa không dừng được em cũng đừng trách anh.”
Tống Nhiễm nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng hỏi: “Cái gì không dừng được?”
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu, nhéo cằm cô, nghiêng đầu đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng dán bên tai cô, giọng khàn khàn, thấp giọng nói ra hai chữ.
Tống Nhiễm sửng sốt, lập tức bỗng dưng trợn tròn mắt: “Anh….. anh… lưu manh!”
Tống Nhiễm nhịn không được đánh một cái vào ngực Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm cầm tay cô, ý cười trong mắt càng sâu.
Trong đầu Tống Nhiễm đều là hai chữ kia vừa nãy Lục Mộ Trầm nói ở bên tai cô, khuôn mặt đỏ bừng, thân thể cũng không tự chủ được mà nóng lên theo, thở phì phì trừng mắt nhìn anh một cái, mếu máo nói: “Lục ca ca, anh học hư, anh không bao giờ…. là Lục ca ca đơn thuần trước kia nữa!”
Tống Nhiễm cắn chặt môi, hai chữ kia trong đầu không vứt đi được.
Lục ca ca đơn thuần thân sĩ của cô…… Sao có thể nói ra……. nói ra hai chữ lưu manh như vậy???
Hu hu quả nhiên đàn ông trong xương cốt đều là đồ xấu xa!
………
Thời gian nghỉ đông ngắn, sau khi bận xong hai việc trọng đại mua nhà và đính hôn, gần như cũng phải quay về trường học.
Chỉ có điều Tống Nhiễm vốn nghĩ mình có thể ở trong nhà hết năm mới, nhưng lúc trước Trương đạo gọi điện thoại đến hỏi cô có thể sắp xếp thời gian trở về bổ sung mấy cảnh phim không. Bỏi vì rất nhanh sẽ chiếu trên đài truyền hình, phải dành ra thời gian để chế tác hậu kỳ, đạo diễn thúc giục rất gấp, cô đành phải đáp ứng.
Một ngày trước khi xuất phát, cô ở lại phòng trọ, hai người cùng với ba.
Nhà mới còn đang trang hoàng, phòng ở là thuê, nhưng không phải là nơi lúc trước ở đó, sau khi Tống Nhiễm kiếm được tiền, liền thay đổi nhà ở cho ba thành căn nhà có hoàn cảnh tốt ở nội thành.
Hai năm này thay đổi rất tốt, trạng thái tinh thần của ba cũng tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
Cô nấu cơm ở phòng bếp, ba còn cười ha hả mà làm trợ thủ ở bên cạnh cho cô.
“Ba nghe người ta nói, cái vòng luẩn quẩn kia của con thật sự rất phức tạp, con không cần trộn lẫn với người nơi đó, thời điểm quay phim thì nghiêm túc quay phim, làm tốt chức trách công việc, quay xong thì trở về nhà, ở bên ngoài đừng kết giao bạn bè bừa bãi, có chuyện gì cũng phải nói với Tiểu Lục, đầu óc của thằng bé thông minh hơn con, bất cứ việc gì con nên nghe nó nhiều hơn.”
Tống Nhiễm không nhịn được cười: “Con biết rồi, ba.”
“Bình thường cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, cố gắng hết sức không sinh bệnh, có hơi chút không thoải mái gì, cũng phải nhớ lập tức đi bệnh viện kiểm tra, ngàn vạn lần không được kéo dài.”
“Được, con nhớ rồi, ba.”
“Ai, con hạnh phúc, trong lòng ba cũng được an ủi.”
Tống Nhiễm làm ba món mặn một món canh, đều là những món ăn mà ba ba thích ăn, từ khương thịt bò ti (1), tỏi giã thịt luộc (2), rau trộn cà (3), còn có canh đậu hũ hành lá.
Đồ ăn trên bàn, bày ba bộ bát đũa.
Ba Tống ngẩn người, hỏi cô: “Tiểu Lục muốn tới hay sao?”
Tống Nhiễm cười thần bí: “Không phải.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng chuông cửa.
Đôi mắt Tống Nhiễm sáng lên, nhếch miệng cười: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới!”
Cô chạy đến mở cửa, người tới đúng là dì Tiểu Lý trước kia sống đối diện nhà cô.
“Dì Lý, mau vào đi!” Tống Nhiễm nhiệt tình tiếp đón, lấy ra một đôi dép từ tủ giày.
“Ai, chỉ có hai cha con à.”
“Đâu có, không phải còn có dì nữa hay sao?” Tống Nhiễm nói xong, lôi kéo dì Lý đi vào: “Dì ngồi trước một chút trong nồi còn có canh, con đi múc, lập tức là có thể ăn cơm.”
“Dì đến đây!” Lý Xuân Mai theo bản năng muốn hỗ trợ, Tống Nhiễm bận bịu kéo bà đến cạnh bàn ăn: “Đừng đừng đừng, dì ngồi là được rồi ạ, nào có đạo lý để trưởng bối làm việc, ngồi đi ạ, con sẽ xong ngay đây.”
Nói xong, cho ba một ánh mắt.
Ba Tống lúc này mới mở miệng: “Tiểu Lý, bà đừng quản, để cho Nhiễm Nhiễm làm đi, mời ngồi.”
“Ai…..vậy…. vậy…….” Quay đầu lại nhìn Tống Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, vất vả cho cháu rồi.”
“Không vất vả ạ, hai người ăn trước đi, đừng chờ con.” Tống Nhiễm cong mắt cười, quay lại đi vào phòng bếp.
Trong phòng khách, ba Tống và dì Tiểu Lý ngồi đối diện nhau.
Từ sau khi Tống Nhiễm chuyển nhà cho ba, hai người đã lâu không gặp mặt, đều có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng vẫn là ba Tống mở miệng trước: “Mấy ngày nay, bà có khỏe không?”
Cục diện bế tắc được phá vỡ, rốt cuộc hai người cũng bắt đầu hàn huyên.
Hai người căn bản vốn rất hợp nhau, tán gẫu một chút, có những lời nói mãi cùng không hết.
Trò chuyện rồi trò chuyện mà quên mất thời gian, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện đã hơn mười giờ.
Tống Nhiễm vẫn chưa đi ra.
Ba Tống vội nói: “Cái kia, Tiểu Lý bà cứ ngồi một lát, tôi đi nhìn xem Nhiễm Nhiễm chuẩn bị như thế nào.”
Nói xong, liền đẩy xe lăn của mình đi về phía phòng bếp.
Ở phòng bếp, Tống Nhiễm dọn cái ghế ngồi ở trước quầy bếp, đang gọi video với Lục Mộ Trầm, miệng cười khanh khách, nói chuyện rất vui vẻ.
Đôi mắt của ba Tống nhíu lại, gõ lên đầu cô một cái, âm thanh đè nén dạy dỗ cô: “Con cái đứa nhỏ này! Làm gì đấy?”
Tống Nhiễm bị bắt, cười hì hì, sờ đầu nói: “Con đây không phải là thấy ba với dì Tiểu Lý nói chuyện rất vui vẻ hay sao, không đành lòng quấy rầy người mà.”
“Ây, con nha đầu kia!” Nói xong, liền muốn gõ đầu Tống Nhiễm.
“Á! Lục ca ca cứu mạng!” Hai tay Tống Nhiễm ôm đầu, bật thốt lên cầu cứu.
Đầu kia video, Lục Mộ Trầm cười không dừng lại được, cưng chiều mà lắc đầu.
Ba Tống ý thức được con rể vẫn còn ở đầu bên kia nhìn, lúc này mới thu tay, trừng mắt liếc nhìn Tống Nhiễm một cái, thanh âm đè nén nói: “Cái đứa nhỏ này, ai cho con tự ý chủ trương hả?”
Tống Nhiễm biết ba nói chính là chuyện cô mời dì Lý đến: “Vừa nãy không phải ba nói chuyện với dì Lý rất vui vẻ hay sao?”
Dì Lý là người đã ly hôn, hơn bốn mươi tuổi, từ sau khi ba mươi tuổi ly hôn, vẫn chưa tái giá. Lúc trước ở nhà đối diện nhà Tống Nhiễm, thời điểm Tống Nhiễm còn học cấp ba, có đôi khi về nhà sẽ thấy ba với dì Lý ngồi ở trên đường giữa ngõ nhỏ nói chuyện phiếm. Khi đó cô còn nhỏ, cũng không nhìn ra gì, sau đó lên đại học, có tiền chuyển nhà cho ba, có lần cô cả lặng lẽ nói cho cô: Từ sau khi cô đi, vẫn là dì Lý chăm sóc ba cô.
Cô mới nhớ tới, khó trách ngày chuyển nhà, cảm xúc của ba lại có chút mất mát. Chung quy là luyến tiếc dì Lý. Nhưng ông lại e ngại điều kiện của bản thân mình, cảm thấy không nên làm chậm trễ đối phương.
Tống Nhiễm mới nãy tránh ở phòng bếp, nhìn ba và dì Tiểu Lý đều rất vui vẻ, trong lòng liền khẳng định hai người đều có ý với đối phương.
Nhịn không được thở dài, vỗ vỗ bả vai của ba nói: “Ba, ba là người lớn, làm thế nào để theo đuổi hạnh phúc của chính mình, không cần con dạy nữa đúng không ạ?”
Ba Tống: “…….”
……..
Sáng sớm hôm sau Tống Nhiễm lên máy bay.
Trời chưa sáng, đồng hồ báo thức đã kêu.
Cô mơ mơ màng màng xuống giường, theo bản năng đi đến ban công bên cạnh, đẩy cửa sổ ra, đi xuống vừa nhìn, quả nhiên liền nhìn thấy Lục ca ca của cô.
Trời còn tối, bên ngoài những hạt tuyết không biết đã bay lả tả từ khi nào.
Ánh đèn đường mờ ảo chiều vào buổi sáng sớm đen kịt của mùa đông, không hiểu sao lại có chút ấm áp.
Lục Mộ Trầm mặc áo khoác dài lông màu đen, hai tay đút trong túi áo, thân thể dựa trên trước cửa xe, ngọn đèn chiều lên đường nét sườn mặt của anh lại đặc biệt đẹp trai.
Tống Nhiễm không tự giác được mà cong mắt lên, hơi há miệng thở dốc, không tiếng động mà hô một tiếng: “Lục ca ca.”
Không phát ra âm thanh, nhưng hai người dường như có tâm linh cảm ứng với nhau.
Ngay khi Tống Nhiễm vừa mới gọi tiếng ‘Lục ca ca’ kia, Lục Mộ Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Tống Nhiễm ở tầng năm.
Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, ngắm nhìn lẫn nhau.
Bỗng nhiên, đều nở nụ cười.
Đôi mắt Tống Nhiễm cong thành một đường, mở tay phải ra, tặng cho Lục Mộ Trầm một nụ hôn gió.
Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, nâng tay gắt gao nắm lấy nụ hôn gió mà Tống Nhiễm đưa cho anh.
Nhìn vào mắt Tống Nhiễm, tràn đầy sự cưng chiều.