Tạ Dung Dữ hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”
Thanh Duy ngẩn người, tưởng y đang nói mình trét đất giả ma khiến mặt bẩn, bèn đưa tay lau sạch mặt, “Sạch hơn chưa?”
Tạ Dung Dữ mỉm cười.
Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng hệt như dòng suối mát.
Nàng bẩn chỗ nào cơ chứ?
Rất sạch.
Sạch đến mức khiến y luôn hối hận vì đã từ biệt vội vàng, không bảo vệ được nàng.
Giọng y khàn khàn: “Sau khi nàng rời kinh, ta đã cho người tìm nàng khắp nơi, lâu như thế, rốt cuộc nàng đã đi đâu?”
Thanh Duy ngẩn ngơ, nàng có thể đi đâu đây? Đào phạm như nàng đi đến đâu tính đến đấy thôi. Về sau điều tra được sự kỳ lạ của sơn tặc núi Trúc Cố, lại nghe bảo Thượng Khê có ma quỷ lộng hành nên nàng mới tới xem sao.
Bây giờ nàng vẫn cảm thấy thật trùng hợp, vì sao nàng vừa định điều tra sơn tặc trên núi thì Thượng Khê liên tục xảy ra chuyện ma quỷ? Nghĩ đến đây, nàng chợt hiểu ra: “Có phải chính ngài tung tin ma quái trong thành không?”
Tạ Dung Dữ định trả lời thì chợt trên núi vọng đến tiếng bước chân lục soát.
Quân lính đã đuổi tới nơi rồi, bọn họ lăn xuống con dốc chỉ có thể trốn được một lúc mà thôi. Dấu vết mà ngựa để lại rất dễ tìm, chẳng mấy chốc trên đường núi đã sáng rực.
Tạ Dung Dữ lập tức kéo Thanh Duy dậy, nhìn quanh khắp nơi, con ngựa bị thương đang nằm rạp gần đấy, xe ngựa đằng sau vẫn còn dùng được, y bèn kéo Thanh Duy đi tới, để nàng trốn trong khoang xe rồi nói: “Nấp kỹ vào, đừng đi đâu cả, cứ giao nơi này cho ta.”
Thanh Duy “ừm” một tiếng.
Tạ Dung Dữ buông rèm, nhưng vừa đi được hai bước đã quay người lại, vén rèm lên.
Sắc lửa và ánh trăng giao thoa sau lưng y, y đứng ngược với ánh sáng nên Thanh Duy không thấy được vẻ mặt, chỉ thấy y đứng trước xe, im lặng một lúc rồi gọi nàng: “Tiểu Dã.”
Y nói: “Đừng rời đi nữa.”
Thanh Duy giật mình, không hiểu vì sao y lại dặn dò cùng một điều đến hai lần, chỉ biết gật đầu: “Được.”
***
Khu rừng dưới dốc núi khá thưa, chẳng mấy chốc quân lính đã tìm đến nơi, đuốc lửa thắp sáng như ban ngày.
Hội Ngũ Thông và Chương Lộc Chi dẫn binh đi trước, khi thấy rõ người đứng dưới sườn, cả hai đi tới bái lạy: “Chiêu vương điện hạ.”
Tôn Nghị Niên đi theo sau, nghe thấy tiếng “Chiêu vương điện hạ” thì giật mình đến nỗi nhảy dựng lên, ngã khuỵu xuống dốc, còn chưa kịp đứng dậy đã quỳ xuống trước Tạ Dung Dữ: “Chiêu, Chiêu vương điện hạ, hạ quan không biết điện hạ đích thân đến Thượng Khê, tiếp đãi không chu đáo, xin điện hạ không trách tội.”
Ông ta đâu chỉ tiếp đãi không chu đáo?
Trước ngày hôm nay, ông ta không biết Tạ Dung Dữ ở Thượng Khê đã đành, nhưng lúc nãy để chặn đường truy binh, Khúc Mậu đã nói với ông ta là xe ngựa của Tiểu Chiêu vương đang truy đuổi con ma xám, thế mà ông ta vẫn không tin, thậm chí còn không thèm phái người đến các trạm kiểm soát trên núi thông báo.
Nghe nói lúc nãy có kẻ bắn tên trên núi để chặn đường xe ngựa, Tôn Nghị Niên thực sự chỉ muốn dập bể đầu trước Tạ Dung Dữ. Chuyện bắn tên nói nhỏ thì nhỏ mà nói to cũng to, chỉ cần chút sơ sẩy sẽ rơi vào tội mưu hại thân vương, dù có lấy mạng của cả nhà ông ta cũng không đền nổi.
Tạ Dung Dữ lại không so đo với ông ta chuyện bắn tên, chỉ nói: “Không biết không trách tội, Tôn đại nhân đứng dậy đi.”
Tôn Nghị Niên được Tần sư gia dìu đứng lên, giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Không biết điện hạ đến Thượng Khê là vì chuyện gì, nếu có chuyện hạ quan có thể dốc sức, xin điện hạ ra lệnh.”
Tôn Nghị Niên nói như vậy cũng chỉ xuất phát từ lễ nghĩa cấp bậc mà thôi, ông ta nghĩ, một Huyện lệnh như mình sao có chuyện được Tiểu Chiêu vương xem trọng?
Ai ngờ Tạ Dung Dữ lại nói: “Bổn vương thực sự có việc muốn giao cho Tôn đại nhân đây.” Y dừng lại, “Nhưng chư vị đã bắt ma cả một đêm, ắt hẳn bây giờ đang rất mệt, để sau nói cũng không muộn.”
Đoạn, y liếc nhìn xe ngựa, gọi: “Chương Lộc Chi.”
Chương Lộc Chi hiểu ý, đang định đi tới đổi ngựa với con ngựa bị thương thì Tả Kiêu vệ Ngũ Thông cất tiếng: “Gượm đã.”
Ngũ Thông chắp tay với Tạ Dung Dữ: “Điện hạ, mạt tướng nghe nói ngài đến ngọn núi này là để truy bắt ma xám, dám hỏi điện hạ, ma đâu rồi?”
Tạ Dung Dữ nói: “Không đuổi kịp, hắn chạy vào rừng thoát rồi.”
Ngũ Thông không nhân nhượng, núi Trúc Cố rừng sâu sâu thẳm, lập trạm kiểm soát khắp nơi để bắt giữ lệ quỷ, mà tối nay sau khi trải qua một phen triền đấu, hắn nhận ra con ma xám kia thực chất là người chứ không phải ma, hơn nữa… rất có thể là một khâm phạm lẩn trốn mà hắn biết.
Có rất ít kẻ có thể phá được vòng vây trùng trùng đến vậy, lúc trước hắn đã giao thủ với một người như thế ở trong kinh.
Đã là người thì hai chân không nhanh bằng bốn vó, tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi phạm vi lùng bắt của họ.
Ngũ Thông nhìn khắp nơi, trên đường hắn đến đây đã được lục soát mọi ngóc ngách, nếu nói có nơi nào chưa tìm kiếm thì…
Ánh mắt Ngũ Thông dừng lại ở cỗ xe ngựa treo đèn lồng chữ “Khúc”, “Không biết điện hạ có thể cho phép mạt tướng kiểm tra xe ngựa được không?”