Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô thì cậu cũng đủ biết mấy hôm nay chắc là cô không ngủ được bao nhiêu thì lòng càng nhói lên.
Sau một lúc đứng ngắm người nọ ngủ thì bỗng Trương Tiểu Bạch vỗ tay cái ‘phốc’.
Đúng rồi, cậu phải nấu vài món để cô tẩm bổ mới được.
Nghĩ là làm, Trương Tiểu Bạch lúc này bế Hồ Lô ra ngoài để đi siêu thị mua một vài nguyên liệu cần thiết.
————
Sau mấy ngày làm việc, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ra hồn, Long Quân Dao tỉnh giấc thì trời đã tối nhẻm.
Cô lúc này chỉ vừa hơi tỉnh ngủ ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng.
Đi ra ngoài, Long Quân Dao thấy Hồ Lô đang ngồi ngoan ngoãn một chỗ viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
Đi đến bên cạnh thằng bé, cô đứng từ trên cao nhìn xuống thì thấy cái tay nhỏ của Hồ Lô cầm một cây bút màu sáp màu đen đang tô tô vẽ vẽ lên tờ giấy trắng.
Thằng bé đang dùng cái màu sáp đen ấy vẽ thành mấy đường dài nguệch ngoạc tạo thành mái tóc màu đen dài.
Nhìn thêm một lát thì Long Quân Dao mới chợt nhận ra thằng bé đang vẽ cái gì.
Thì ra Hồ Lô đang vẽ một bức tranh gia đình, không phải chỉ ba người, mà là bốn người, và người cao nhất sỡ hữu mái tóc đen dài chính Long Quân Dao cô.
Còn một người nam dáng người nhỏ nhắn chính là Trương Tiểu Bạch, và người con gái đứng ngoài cùng nắm tay Long Quân Dao cô chính Tô Mộc.
Thằng bé vẽ chính bản thân nhỏ nhất, nó đứng ở giữa nắm lấy bàn tay của cô và Trương Tiểu Bạch, còn Tô Mộc thì đứng bên cạnh cô.
Nhìn bức tranh của Hồ Lô thì Long Quân Dao không khống chế được mà chợt nở nụ cười.
Đây là thế giới đầu tiên khiến cho cô cười nhiều đến thế.
Ở thế giới đầu tiên, hầu như ngoài Tống Lộ Khiết ra thì ít có ai khiến cô có thể mỉm cười. Ở thế giới thứ hai thì càng không phải nói, còn ở thế giới mạt thế vừa rồi thì cũng không được bao nhiêu lần.
Chỉ có duy nhất thế giới này, chỉ ở thế giới này thì cô mới có thể cười nhiều đến vậy, và những nụ cười này đều xuất phát thật tâm.
Và đây cũng là lần thứ ba cô cảm thấy ấm áp.
Lần đầu tiên, là khi mẹ Long Quân Dao vẫn còn sống.
Lần thứ hai, là khi cô ở bên cạnh Tống Lộ Khiết.
Và đây là lần thứ ba.
Hơi dời mắt khỏi bức tranh của Hồ Lô, Long Quân Dao nhìn xuống mấy tờ giấy nằm xung quanh thì liền giật mình.
Đây là mấy bản vẽ phác thảo của mấy bộ trang phục, và điều quan trọng là mấy bản phác thảo này thực sự rất thời thượng, mới lạ và độc đáo.
Cầm mấy tờ giấy bản thảo lên chăm chú quan sát thì Trương Tiểu Bạch từ bên trong phòng bếp đi ra.
Cậu nhìn thấy mấy thứ đang nằm trong tay Long Quân Dao thì chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu không muốn người khác nhìn thấy mấy thứ này nên đưa tay giật lấy mấy tờ giấy.
“Mấy cái này là em vẽ?” Long Quân Dao hơi kinh ngạc nhìn Trương Tiểu Bạch.
“Đ-đúng vậy, lúc trước tôi luôn muốn trở thành nhà thiết kế thời trang, nhưng sau khi có Hồ Lô rồi thì… mà thôi bỏ đi, dù sao mấy thứ này cũng chỉ là giấy nháp thôi. Với lại, tôi cũng chả có bằng cấp đàng hoàng nên mấy cái ước mơ hão huyền, viển vông này cũng chả bao giờ thành hiện thực đâu. Nếu đã vậy, tôi thà cứ vậy mà sống qua ngày tìm một công việc tạm bợ nào đó kiếm tiền nuôi lớn Hồ Lô.” Trương Tiểu Bạch hơi ngập ngừng nói, nhưng càng nói thì sống mũi của cậu càng chua xót.
“Vậy… nếu tôi nói, tôi có thể giúp em thực hiện cái ước mơ hão huyền ấy thì thế nào?” Long Quân Dao chợt cười xòa nhìn người trước mắt.
Trương Tiểu Bạch có chút kinh ngạc trợn mắt nhìn cô trong chốc lát rồi nhanh chóng quay lại dáng vẻ ban đầu.
“Đừng có lừa tôi!” Trương Tiểu Bạch hơi đanh mặt lại nói, cậu khi này quay lưng muốn bỏ đi.
Mới vừa xoay người muốn rời đi thì cánh tay của cậu bị Long Quân Dao giữ lại.
“Tôi nói thật! Ngày mai sẽ đưa em đến công ty.” Long Quân Dao chắc nịch nói.
Trương Tiểu Bạch không trả lời cô mà chỉ hơi mỉm cười, cậu không dám tin lời của cô nói, nhưng lại không biết vì sao lúc này trong lòng có chút mong chờ.
