Sáng nay Đào Dương đi vắng, cực khổ cho Đại Lâm ca ca của y, để đền bù cho hắn, Đào Dương cố tình mời hắn đến Minh Nguyệt Lâu ăn, lát sau đồ ăn đã được mang lên, Đào Dương gắp đùi gà đặt vào trong bát của Quách Kỳ Lân: ”Không phải đói bụng sao? Mau ăn đi.”
Quách Kỳ Lân cầm đùi gà lên gặm, vừa gặm vừa phàn nàn với y: ”Vận động đầu óc một phát tiêu hóa cũng nhanh hơn, làm ta đói muốn chết!”
Đào Dương mỉm cười đầy cưng chiều, bưng bát cơm lên bắt đầu ăn cơm, vô tình thoáng nhìn qua đầu ngón tay trỏ của hắn có vết đỏ, Đào Dương lập tức giật mình, còn tưởng là hắn bị thương cắt đứt tay, vội vàng buông bát đũa xuống, cầm tay hắn qua kiểm tra tỉ mỉ: ”Sao tay lại chảy máu?”
”Hả?” Quách Kỳ Lân hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn thuốc màu của mực đóng dấu trên ngón tay, cười nói: ”Không có, đây không phải là máu, là thuốc màu thôi.”
”Thuốc màu á?” Lúc này Đào Dương mới thở phào, lần nữa bưng bát đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Nhắc đến thuốc màu, Quách Kỳ Lân mới nhớ tới chuyện Trương Vân Lôi tìm hắn đòi cổ quyền, vội vàng buông đùi gà xuống, nói với Đào Dương: ”Phải rồi, có chuyện quên nói với đệ.”
Chuyện của hắn không phải là ăn thì chính là chơi, Đào Dương cũng không để tâm, lùa một ngụm cơm bỏ vào miệng, gật gật đầu với hắn, ra hiệu bảo hắn cứ nói đi.
Quách Kỳ Lân nói: ”Hôm nay cậu của ta với Cửu Lang đến tiệm tìm ta, tìm ta lấy một phần năm cổ phần.”
”Huynh nói cái…Khụ!” Đào Dương giật mình, cơm còn chưa nuốt hết đã nghẹn lại.
Thấy y liên tục vỗ vỗ vào ngực, Quách Kỳ Lân cũng lật đật vỗ lưng cho y, đột nhiên lại nhớ không phải là cậu muốn cổ phần, mà là muốn cổ quyền, vội sửa lời: ”À không, là cổ quyền mới đúng!”
”Phụt!” Vừa nói ra câu này, ngụm cơm kẹt trong cổ họng Đào Dương phun thẳng ra hết, ngay sau đó là một cơn ho khan kịch liệt, có thể ho văng cả phổi ra ngoài.
”Sao vậy? Sặc hả?” Quách Kỳ Lân thấy mặt y đỏ rần, đau lòng nhíu chặt mày lại: ”Sao lại bất cẩn vậy? Nào, uống nước đi.”
Đào Dương nhận lấy ly nước, không kịp uống đã vội hỏi hắn: ”Khụ khụ! Huynh, khục! Huynh vừa mới nói cái gì?”
Quách Kỳ Lân sững sờ nói lại: ”…Sặc à, sao lại…”
”Không phải, không phải câu này, câu trước nữa.” Đào Dương đưa tay ngắt lời hắn.
Quách Kỳ Lân thoáng nhớ lại, hắn đáp: ”Ừm…Không phải, là cổ quyền mới đúng.”
”Trước nữa!” Đào Dương lại vội nói.
Quách Kỳ Lân cảm thấy y thật khó hiểu, kỳ quái nhìn y: ”Hôm nay cậu của ta với Cửu Lang đến tiệm tìm ta, muốn lấy một phần năm cổ phần.”
Quả nhiên Đào Dương không nghe nhầm, suýt chút nữa là Đào Dương đã bật khóc, ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng, hỏi lại hắn: ”Huynh có ký hợp đồng không?”
Quách Kỳ Lân lắc đầu: ”Không có ký.”
”Vậy thì tốt rồi.” Lúc này Đào Dương thở phào một hơi, nhưng chỉ trong giây lát mà thôi, một giây sau Quách Kỳ Lân đã giơ ngón tay dính mực kia lên: ”Ta lăn dấu vân tay!”
Đào Dương trợn mắt nhìn ngón tay hắn, hít một hơi sâu, ôm mặt không còn thiết sống nữa: ”…Huynh, sao huynh lại phải đi cho huynh ấy?”
Quách Kỳ Lân trả lời với vẻ mặt ngây thơ: ”Cậu tìm ta đòi thì ta cho thôi.”
Đào Dương lại hít một hơi thật sâu, thật sự không biết nên khen hắn ngốc một cách đáng yêu hay nên mắng hắn ngu xuẩn nữa! Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cũng chỉ đành chấp nhận số phận, Trương Vân Lôi cũng không phải người ngoài, đây cũng là phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
”Thôi được rồi.” Đào Dương gật đầu, lại hỏi hắn: ”Huynh ấy đưa huynh bao nhiêu tiền?”
”Hả?” Vẻ mặt Quách Kỳ Lân hoảng hốt: ”Cái này còn cần phải đưa tiền nữa hả?”
Lúc này Đào Dương quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt còn khiếp sợ hơn cả hắn nữa, sau một hồi mới tỉnh táo lại được, chậm rãi nhướng mày: ”Sao không cần đưa tiền?”
”Ta…Ta đâu có biết!” Quách Kỳ Lân bày ra vẻ mặt vô tội, có thể coi là hắn đã hiểu ra mình gặp rắc rối rồi, không khỏi cảm thấy hơi luống cuống.
Đào Dương lười không thèm trách hắn, cũng thật sự không đành lòng trách hắn, khẽ thở dài, nghiêm túc hỏi: ”Huynh nghĩ cổ quyền là gì?”
Quách Kỳ Lân sợ y giận, hắn thận trọng trả lời: ”Cổ quyền…Không phải là quyền bàn luận chuyện làm ăn sao? Sau này có quyết định gì quan trọng thì cậu cũng có quyền đồng ý hoặc từ chối gì đó.”
”Cũng tương đối đúng, nhưng không chỉ đơn giản là quyền bàn bạc như vậy.” Đào Dương muốn giải thích với hắn, lại sợ hắn nghe không hiểu nên đổi cách giải thích thành phiên bản dành cho trẻ em để nói: ”Nói thế này đi, huynh đưa cổ quyền cho huynh ấy, vậy thì tất cả các cửa tiệm của nhà chúng ta tương đương với chuyện chúng ta cùng Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang đứng ra mở, huynh lại đem cho huynh ấy tới một phần năm cổ quyền, tương đương với việc huynh đã chia công việc làm ăn trong nhà thành năm phần, sau đó chia cho huynh ấy một phần, từ nay về sau tiền chúng ta kiếm được hàng năm cũng phải chia thành năm phần, chia cho huynh ấy một phần, hiểu chưa?”
”Hả?” Giờ này Quách Kỳ Lân mới hiểu ra, vừa nghĩ tới chuyện sau này mỗi năm đều phải chia tiền cho ông cậu chuyên đi lừa cháu trai kia của hắn, Quách Kỳ Lân lập tức thấy không vui, bỗng vỗ bàn đứng lên: ”Không được, ta phải đi tìm cậu ấy đòi tiền!”
Đào Dương vội kéo hắn lại: ”Được rồi được rồi, để ta đi đi, huynh đi lại để huynh ấy xoay như dế, nói không chừng quyền quản lý trong nhà cũng bị huynh đem cho mất.”
Quách Kỳ Lân liếc nhìn y, mặc dù không cam tâm bị nói như vậy, nhưng dù sao hắn cũng đã làm sai, không dám mạnh miệng, ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế, suy sụp tinh thần rủ đầu xuống.
”Huynh cứ từ từ ăn, đợi khi nào huynh no rồi thì bên ta cũng đã giải quyết xong.” Cuối cùng Đào Dương vẫn không đành lòng trách cứ hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, đứng dậy đi xuống lầu.
”Thiếu gia! Nhị gia!”
Nhà họ Dương, Đổng Cửu Hàm gần như vọt vào phòng ngủ với tốc độ mười bước một giây, chỉ ra cửa chính nói: ”Đào thiếu gia tới, nói là mau gọi hai vị dậy, có chuyện gấp.”
Dương Cửu Lang nghe vậy thì giật mình, vội vàng ngồi dậy: ”Tiêu rồi, tiểu tử Đào Dương đó tìm tới cửa rồi!”
Trương Vân Lôi thì không sợ, bình tĩnh hút thuốc: ”Tìm tới cửa thì tìm tới cửa thôi, ngươi lớn đầu như vậy sao phải sợ nó?”
Dương Cửu Lang tặc lưỡi: ”Chắc chắn là nó tới đòi tiền đấy! Chung quy chúng ta vẫn đuối lý mà, không phải sao?”
Trương Vân Lôi cười vỗ cánh tay hắn: ”Thôi được rồi, ngươi đừng lo, vốn dĩ ta cũng không định lấy không cổ phần của đệ ấy, chỉ là hợp đồng cũng đã ký rồi, bây giờ ra giá cũng dễ dàng hơn!”
Dương Cửu Lang hơi khó tin: ”Em hố Quách Kỳ Lân thì không tính đi, Đào Dương không phải đứa dễ lừa đâu!”
”Ngươi cứ chờ ở đây, yên tâm đi!” Trương Vân Lôi kéo hắn lại, sau đó duỗi lưng đứng lên: ”Ái chà! Lại đến lúc huynh đệ tương tàn rồi!”
Dương Cửu Lang nhếch mày, Trương Vân Lôi phất tay với Cửu Hàm: ”Đi thôi! Đi đón khách!”
Dứt lời liền sải bước đi ra cửa phòng, Đổng Cửu Hàm vừa định đi theo, Dương Cửu Lang đã vội đứng lên túm hắn tới gần, nhỏ giọng căn dặn: ”Đợi lát nữa mặc kệ là bọn họ trao đổi thành thế nào, lén bắt Đào Dương lại, dẫn nó tới thư phòng gặp ta.”