“Chưa.” Tịch Xuyên không hề do dự, trức tiếp trả lời, lúc đó anh ta chỉ là đề phòng vạn nhất, để lại số liên lạc của anh ta cho bọn hỏ, chưa hề nối máy.
Lời của Tịch Xuyên triệt để dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Nguyễn Hạo Thần, chưa nối máy, cho dù có tìm công ty mạng di động, cũng không tra ra được.
Chẳng qua, anh có thể lợi dụng con đường khác để điều tra chuyện này.
Mặc dù anh cũng biết, mọi chuyện không thể trùng hợp đến thế, nhưng trong đầu anh đột nhiên có suy nghĩ như vậy, sau đó làm thế nào cũng không xóa được.
Dù sao 5 năm trước, đêm đó ở khách sạn chân thực vô cùng, vì thế suy nghĩ của anh không phải hoàn toàn không có khả năng.
Sau khi lái xe rời khỏi sân bay, Hứa Dinh Dinh mới đeo tai nghe, gọi điện cho Tô Khiết.
“Khiết Khiết, đã đón được hai đứa nhỏ rồi, rất tốt, không có chút vấn đề nào, cậu không cần lo lắng nữa.” Máy đã kết nối, Hứa Dinh Dinh nhanh chóng nói, cô ấy biết Khiết Khiết luôn lo lắng chuyện của hai đứa nhỏ.
“Ừ, vậy thì tốt.” Tô Khiết coi như thở phào một hơi, hai đứa nhỏ không có chuyện gì thì cô yên tâm rồi.
“Khiết Khiết, vừa rồi ở sân bay, tớ thấy Nguyễn Hạo Thần.”
“Nguyễn Hạo Thần, anh ta đến sân bay làm gì?” Nghe thấy lời của Hứa Dinh Dinh, Tô Khiết sợ đến mức suýt nữa nhảy lên.
Phải ứng đầu tiên giống hệt với Hứa Dinh Dinh lúc trước, Tô Khiết cũng cho rằng chuyện Nguyễn Hạo Thần xuất hiện ở sân bay lúc này có liên quan tới hai đứa nhỏ.
“Cậu đừng căng thẳng quá, Nguyễn Hạo Thần đến sân bay đón bạn, không liên quan đến hai đứa nhỏ.” Hứa Dinh Dinh vội vàng an ủi cô.
Cô hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Chẳng qua, người anh ta đón là Tịch Xuyên, tớ sợ Tịch Xuyên nói linh tinh gì đó, sẽ khiến Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ.”
“Tịch Xuyên?” Tô Khiết nhíu mày: “Cậu sáu Tịch?”
Trước kia cô không hề để ý những thứ này, nhưng vì kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, nên hiểu một chút.