Khương Tình cười khẽ, trong ánh mắt là vô hạn cưng chiều cùng nồng đậm dung túng, khẽ khom người, sườn mặt nghiêm túc cùng đáy mắt lướt qua tia sáng nhàn nhạt, giống như vui vẻ lại như mang theo một tia nguy hiểm, đặt lên môi Hạ Nhi một nụ hôn.
Hơi thở vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo cùng cảm giác quen thuộc của thân thể khiến Hạ Nhi hé mở đôi môi đỏ thắm theo thói quen, đầu lưỡi Khương Tình nhân theo đó mà chen vào, càn quấy lại tham lam cuốn lấy chiếc lưỡi đỏ hồng ướt át, Hạ Nhi bị hôn đến tỉnh ngủ, dưới mí mắt, hàng lông mi tinh tế run lên, chớp động rồi run rẩy mở ra con ngươi hổ phách pha lẫn tia buồn ngủ nồng đậm.
Trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn, ý cười trong veo lại mềm mại hiện ra, đôi mắt màu hổ phách như phát sáng.
“Tình…” Giọng nói ấy rất nhẹ, tựa như bị cơn gió ẩm ướt mùa thu thổi một cái, phân tán thành vô số lông tơ, quét qua từng lỗ chân lông của người đối diện.
Ánh mắt Khương Tình bỗng chốc trở nên sẫm lại, liếm liếm khóe miệng, khàn giọng cười:
“Bảo Bối! Tỉnh sao?”
Dáng vẻ của Khương Tình hoàn toàn không còn bình tĩnh lạnh nhạt, tự kiềm chế lãnh đạm như thường ngày, giống như bởi vì đối mặt với cô, mà khiến cho cặp mắt nâu sẫm kia toát lên vẻ quyến rũ cùng tà mị, trong đáy mắt là sự hưng phấn và nhiệt liệt giống như ngọn lửa bừng lên.
Hạ Nhi vươn hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn câu lấy cổ Khương Tình, cười đến ngọt ngào mang chút lười biếng:
“Em tới gặp chị. Có vui không?”
Khương Tình cười khẽ, chóp mũi cọ lên làn da trắng nõn hồng hào ở sườn mặt non mịn, thấp giọng ôn nhuận nói:
“Em tới gặp tôi để câu dẫn sao? Bộ dạng thế này khiến tôi có chút không kiềm lòng được.”
Hạ Nhi nghe thấy liền cười khanh khách, ngón tay nhỏ nhắn vươn ra vuốt lọn tóc đen nhánh rơi xuống trước mặt Khương Tình.
“Khương Tổng! Làm việc nghiêm túc như vậy sao?” Giọng Hạ Nhi mềm nhẹ mang chút trêu chọc.
Khương Tình cười khẽ, không nói không rằng ôm lấy Hạ Nhi, bế bổng cô lên, Hạ Nhi mở to mắt, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy thân thể bị nhấc lên, hai chân Hạ Nhi vô thức câu lấy hông Khương Tình, môi Khương Tình chuẩn xác hôn lên môi cô.
Mùi hương như lan như sương thoang thoảng đầy quyến rũ khiến Hạ Nhi say mê mụ mị cả đầu óc, hai cánh môi mọng đỏ bị **** *** cùng ngậm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt lại vô hạn xâm chiếm, đầu lưỡi Khương Tình liên tục đảo khắp khoang miệng cô. Hạ Nhi thở dồn dập, ánh mắt hổ phách mở to nhìn sườn mặt lạnh lùng khuyến đại trong gang tấc, đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Thân thể Hạ Nhi bị Khương Tình mang đi một đường tiến vào trong, Hạ Nhi không biết là Khương Tình mang cô đi đâu, hơi hé mở đôi mắt liền thấy nữ nhân nào đó đang dùng một tay nâng đỡ mông cô, một tay vươn ra trước một cánh cửa kế bên kệ sách, lưu loát mở cánh cửa đó ra.
Hạ Nhi trợn trừng mắt, rời môi khỏi môi Khương Tình, hơi thở vội vã nhỏ giọng nói:
“Tình… cái này…”
Khương Tình cười khẽ, lại cúi người chuẩn xác che đôi môi đang úp mở của Hạ Nhi, nụ hôn trở nên kịch liệt đầy dục vọng.
Hạ Nhi thở gấp đứt quãng.
Cái này có phải là cô tự đưa lên cửa cho người ta không?
Ai ngờ phòng làm việc của Khương Tình còn có phòng riêng chứ? Lúc đầu cô bước vào còn không để ý thấy.
Khương Tình một tay đẩy mạnh cánh cửa, khiến nó đóng sập lại, sau đó thả chân Hạ Nhi xuống, môi mỏng vội vã nhiệt liệt kích động hôn tới đến mức Hạ Nhi bị đốt nóng khắp người, hai chân cô như muốn nhũn ra, Khương Tình liền ấn Hạ Nhi lên vách tường, một tay vòng xuống nắm lấy bên đùi trắng nõn thon dài của cô, vắt nó lên hông mình sau đó lần xuống bờ mông vểnh cao mà bóp mạnh, một tay lại đưa lên bầu ngực căng tròn cách một lớp vải mà hung hăng xoa nắn.
Hạ Nhi rên khẽ, nữ nhân cường thế này, dồn ép cô đến mức khiến cô không phản kháng nổi.
Trong nụ hôn kích tình ướt át vội vã. Giọng Khương Tình mang đậm ý cười nhiễm đầy dục vọng, thanh âm khàn khàn trầm thấp nói:
“Tôi cũng mấy ngày rồi không làm em. Sẽ có chút kích động vội vàng. Hạ Nhi! Chịu đựng tôi!” Nói xong Khương Tình liền cúi đầu xuống, môi mỏng lạnh lẽo hôn lên cổ Hạ Nhi, đầu lưỡi ấm nóng vươn ra **** *** trên làn da mỏng manh ở cần cổ, hơi thở như lan như sương dồn dập không chút kiềm chế.
Toàn thân Hạ Nhi run rẩy dữ dội.
Khương Tình lúc này như điên rồi, có chút điên cuồng cùng chiếm hữu mạnh mẽ.
Hạ Nhi khuôn mặt nhỏ hồng rực lên, ánh mắt hổ phách vì dục vọng bị khơi dậy mà mang chút mơ mơ màng màng, giọng Hạ Nhi như nỉ non lại như vô hạn ấm ức:
“Không được! Em làm mới đúng! Chị hứa rồi.”
Khương Tình cắn mút cần cổ thon thả mịn màng kia, tay vươn ra sau lưng Hạ Nhi không tiếng động kéo nhẹ khoá váy, giọng ôn nhuận cười khẽ:
“Đúng vậy! Tôi hứa sẽ chiều em. Tôi đang thực hiện nó đây.” Thanh âm trầm khàn thâm thúy xáo trộn, ánh mắt mạnh mẽ hoàn toàn áp đảo, môi mỏng khẽ cong lên, cười đến vô cùng quyến rũ bá đạo, ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong mắt như một con sói xảo quyệt.
Hạ Nhi sửng sốt, trong lòng một mảng tức giận, định mở miệng phản bác thì chiếc váy mỏng nhẹ trên người liền rơi xuống sàn, thân thể bỗng dưng bị lạnh khiến Hạ Nhi run lên.
Khương Tình cười khẽ, đầu liền chôn xuống bầu ngực đẫy đà no đủ, hé miệng gặm cắn đến vui sướng, một tay nắm lấy một bên bầu ngực trắng nõn cao ngất mà xoa nắn, phía sau lưng hai ngón tay thon dài tuyệt mỹ thuần thục không tiếng động mở khoá áo bra Hạ Nhi đang mặc trên người.
“A! Khốn kiếp! Chị lừa em.” Hạ Nhi tức giận lớn tiếng mắng.
Chiếc áo bra đen quyến rũ bị bật khoá nên nới lỏng làm hai bầu ngực bung ra, giống như được giải thoát mà nẩy nhẹ. Khương Tình vùi mặt vào hết liếm rồi cắn.
“Không dễ vậy đâu!” Hạ Nhi từng chữ từng chữ như nặn ra từ trong kẽ răng.
Nói xong liền vươn tay tới trước người Khương Tình cởi áo ngoài. Vẻ mặt như vô hạn quyết tâm cùng phẫn nộ.
“Hôm nay bổn cô nương sẽ làm thịt chị!!!” Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.