Thậm chí còn có tin đồ, Bàng Phi Nham đã qua đời từ lâu.
Chính là hi vọng không ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà họ Bàng nên mới không dám công bố với bên ngoài.
Giờ phút này tại sảnh lớn của nhà họ Bàng.
Bàng Phi Hàng đang đứng, hai tay ông ta chắp sau lưng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Mày thật hồ đồ!”
Ông ta lớn tiếng quát: “Bước đi này của mày đã bị người khác tính kế rồi. Chẳng lẽ mày không định đáp trả lại sao?”
Sắc mặt Bàng Bác trở nên khó coi.
Anh ta là người ưu tú nhất trong thế hể trẻ của nhà họ Bàng, là trụ cột tương lai của nhà họ Bàng. Nhưng hiện tại, anh ta lại bị chú hai Bàng Phi Hàng mắng, anh ta cũng không dám phản bác lại.
“Mày cho là có thể lợi dụng Giang Ninh để chia rẽ nhà họ Tiết và nhà họ Giang hay sao? Thật sự là ngu ngốc!”
“Quan hệ giữa bọn họ ban đầu không được tốt lắm. Vốn dĩ nếu như chỉ cần không quan tâm tới thì bọn họ sẽ không có khả năng. Nhưng hiện tại thì làm sao?”
“Mày chủ động cung cấp cơ hội cho Giang Ninh để anh ta đột phá. Mày thật ngốc!”
Bàng Phi Hàng cứ nói một câu lại mắng một câu. Trên mặt ông ta tràn đầy tức giận.
Hiện tại, mọi chuyện to nhỏ của nhà họ Bàng đều do anh †a giải quyết. Tương lai của nhà họ Bàng đều phụ thuộc vào anh ta.
Ông ta không ngờ tới Bàng Bác lại có thể phạm phải sai lầm như vậy.
Chỉ có thể làm trước “Bàng Bác, trước đây, mày không có như vậy. Tại sao lần này lại có thể hồ đồ như thế chứ?”
Bàng Bác cảm thấy không cam lòng.
“Chú hai, tại sao chú lại có thể khẳng định chuyện này là do Giang Ninh làm ra chứ?”
Đôi mắt của Bàng Phi Hàng nheo lại, ông ta không có giải thích. Chỉ là sắc mặt càng thâm trầm.