Trước Ma cung, một quảng trường vô cùng lớn.
Trên quảng trường là những thạch trụ đen kịt đứng sừng sững, trong những thạch trụ đó ẩn chứa một vài huyền cơ bí ẩn, mơ hồ còn có thể thấy năng lượng đang lưu động trong đó.
Không ít thạch trụ đang trói vài người, những người này có người đã chết, có người còn thoi thóp, có vẻ cũng sắp lìa đời tới nơi.
Toàn bộ quảng trình toát lên một khí tức hôi thối, có quạ kêu inh ỏi đáp xuống những xác chết, mổ lấy thịt rữa.
Lúc Dương Khai theo tên Ma nhân đó đi qua quảng trường này, không kìm được hiếu kỳ nhìn kỹ hơn, khẽ nhíu mày lại.
Tên Ma nhân đó hình như cũng đã nhìn ra sự hồ nghi của Dương Khai, chủ động giải thích:
– Những tên này đều là tội đồ phản ngịch lại Ma tôn đại nhân, phải chịu cực hình chín mươi ngày tại đây mới được phép chết!
– Chín mươi ngày? Ma tôn hơi tàn nhẫn thì phải, có gì ghê gớm đâu mà làm quá thế.
Dương Khai tỏ ra không vui.
Tên Ma nhân đó cười khẩy:
– Ma tôn đại nhân đã nương tay với chúng rồi, nếu đổi lại là ta, ta chắc chắn sẽ rút thần hồn chút ra, tra tấn cả đời!
Dương Khai lườm y một cái, khẽ lắc đầu.
Tuy biết là Ma tộc nhân đều hung ác tàn nhẫn, nhưng thủ đoạn này thì có phần quá tàn khốc.
– Bị trói ở đây hình như không phải đều là Ma nhân, sao ta thấy còn có bóng dáng của loài người?
Dương Khai nhìn về một thạch trụ, xác chết trên thạch trụ đó không có dấu vết ma nguyên, rõ ràng là một con người.
– À, hiếm lắm mới có đấy, những người này đều tự xưng là cao thủ của Nhân tộc các ngươi, dám đến xâm phạm Ma cương, tất phải trả giá!
Y cười hề hề, nói thản nhiên.
Dương Khai gật đầu, thế gian này đâu cũng có người ăn no rỗi việc chạy rông, tưởng mình ghê gớm, muốn đến Ma cương hô phong hoán vũ, hòng biểu dương tên tuổi, nhưng không nhìn rõ giới hạn của mình, kết quả là mất cả chì lẫn chài.
Với loại người đó, Dương Khai cũng cảm thấy đáng đời họ, không một chút cảm thông.
– Dương Khai!
Mộng Vô Nhai bỗng dừng bước, nghiêm nghị nhìn về phía một thạch trụ trong số đó.
– Sao vậy?
– Ngươi nhìn tên kia đi!
Mộng Vô Nhai chỉ về phía cách đó không xa.
Nhìn theo hướng lão chỉ, hắn chỉ thấy một Ma nhân tóc tai bù xù bị trói trên thạch trụ, khí tức yếu ớt như ngọn đèn trước gió.
Y cúi gằm mặt, mái tóc rối bài che hết cả mặt, không thể nhìn rõ được tướng mạo.
Hơn nữa, hai tay hai chân y còn bị một loại đinh dài đen kịt đâm xuyên, đóng cứng vào thạch trụ, khiến y không thể cựa quậy.
Máu chảy ra từ mấy vết thương đó đã khô từ lâu, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Lệ Dung và Hàn Phi không khỏi nhíu mày, thầm nhủ may mắn vì chủ nhân mình không tàn bạo như Ma tôn Trường Uyên!
Tên Ma nhân dẫn đường liếc qua, nhếch miệng cười:
– Tên đó cứng đầu lắm, đến ta cũng phải khâm phục hắn.
Nói xong, y giải thích:
– Hắn cũng được xem là nhân tài ở Ma cương, mười năm trước còn chưa có danh tiếng gì. Nhưng trong mười năm trở lại đây, công lực hắn tăng vùn vụt, nay đã là ngưỡng cao nhất của Nhập Thánh nhất tầng cảnh. Có lẽ nếu cho hắn thêm hai năm, hắn có thể tu luyện đến bậc như ta. Đáng tiếc… đáng tiếc hắn không chịu phục tùng Ma tôn. Ma tôn bèn sai người đóng đinh hắn ở đây, bảo hắn khi nào nghĩ thông suốt thì sẽ thả hắn ra. Đã mấy tháng trôi qua rồi, hắn sống chết cũng không chịu nhún nhường. Ma tôn đại nhân có nói, sớm muộn gì hắn cũng có thể tu luyện đến Nhập Thánh tam tầng cảnh, giả như có ngày đó, Ma cương này sẽ xuất hiện vị Ma tướng thứ năm!
– Giống không?
Mộng Vô Nhai không thèm để ý lời luyên thuyên của tên Ma nhân đó, mà nhìn Dương Khai với sắc mặt nặng nề.
– Không phải giống, mà chính là lão ta!
Dương Khai sắc mặt u ám, sải bước đi về phía thạch trụ đó.
– Này, ngươi làm gì đó?
Tên Ma nhân này thấy vậy vội hét lớn, đồng thời đi tới định cản Dương Khai.
– Ngươi câm miệng!
Mộng Vô Nhai quay lại liếc y một cái, sát khí lộ hẳn.
– Ngươi dám nhiều lời thêm một câu, ta sẽ giết ngươi ngay. Dám tiến tới một bước, ta cũng giết ngươi luôn!
Tên Ma nhân đó há to miệng, mặt đỏ như trái gấc, quả nhiên không dám nói hay dám làm gì.
Y nhìn thấy được sát khí rõ ràng như thực thể trong mắt Mộng Vô Nhai.
– Chúa thượng làm sao vậy?
Lệ Dung thắc mắc.
– Ngài ấy quen Ma nhân đó ư?
– Quen!
Mộng Vô Nhai gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Lệ Dung rùng mình, không khỏi nhìn sang phía đó.
Bên đó, Dương Khai đã bước đến bên thạch trụ, như không thể nào áp chế cơn kích động, sắc mặt hắn thoáng nét áy náy, tay run rẩy vén mớ tóc rối bời của tên Ma nhân đó ra sau, để lộ gương mặt tái nhợt thảm thương của lão.
Phát giác động tĩnh, lão Ma nhân đó yếu ớt mở mắt ra, bóng dáng Dương Khai dần dần rõ ảnh trước mắt, đến khi nhìn rõ gương mặt hắn, đôi mắt vốn đục ngầu bỗng sáng bừng đầy bất ngờ, cái miệng khô khốc khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời.
– Ta biết rồi.
Dương Khai gật đầu.
– Giờ đừng nói gì hết.
Lão Ma nhân đó khẽ gật đầu, nghe lời Dương Khai.
– Ngươi hãy cố chịu đựng, ta sẽ thả ngươi xuống.
Dương Khai lại nói thêm một câu, vươn tay nắm lấy cây đinh dài đóng chặt lão vào thạch trụ, nhổ mạnh ra, máu đen phun trào.
Tương tự, hắn lại nhổ ba cây đinh còn lại xuống.
Trong lúc đó, do quá đau đớn, lão Ma nhân không ngừng run rẩy, nhưng cốt khí của lão hình như rất cứng, suốt từ đầu đến cuối đều không rên la lấy một tiếng.
Lệ Dung và Hàn Phi nhìn vậy mà khó chịu tột cùng.
Dương Khai thả lão Ma nhân chỉ còn nửa mạng sống đó xuống, chẳng nói chẳng rằng, cho lão uống ít Vạn Dược Linh Nhũ, giúp lão hồi phục, rồi lại kiểm tra tình trạng nội thể lão.