Trên biển.
Ngoài vùng biển cách mặt đất vô cùng xa xôi.
Cố Thanh Sơn hóa thành hình dạng của ma vương Tà Kỳ, thu lại phi thuyền, đi vào cánh cửa hư không thông sang Ma giới.
Sau khi hắn đi vào, cửa hư không chậm rãi đóng lại, cũng biến mất không thấy.
Vùng biển này không còn bất kì động tĩnh nào nữa.
…
Cố Thanh Sơn qua lại ở trong hư không.
Hắn nhanh chóng suy nghĩ mọi chuyện trước sau.
Ma vương Tà Kỳ, là ma vương yếu đuối nhất, nhát gan nhất
Thực lực của hắn ta cũng yếu nhất trong đám ma vương, dựa vào tu vi Loạn Tinh cảnh của Cố Thanh Sơn, chỉ cần trong tay có kiếm thì dư sức đối phó với hắn ta.
Ma giới Tà Kỳ, là thế giới cung cấp nơi nghỉ ngơi và trò tiêu khiển cho những thế giới khác.
Nhưng thế giới này cũng có một chỗ tốt.
Tin tức nhanh.
Bởi vì ma quỷ của các Ma giới cũng thường xuyên tới nơi này cho nên lượng tin tức ở đây là nhiều nhất, thường sẽ là nơi đầu tiên có được đủ loại thông tin.
Cố Thanh Sơn chọn trúng thế giới này.
Trong hư không hỗn độn, dần dần có ánh sáng màu tím sáng ngời toả ra, vây quanh giữa người Cố Thanh Sơn.
Sắp đến thế giới Tà Kỳ rồi.
Cố Thanh Sơn nhìn Sơn Nữ một cái.
Sơn Nữ gật đầu, lặng lẽ chìm vào hư không.
Một khắc sau, hư không tản đi.
Cố Thanh Sơn rơi xuống chiếc thảm màu đỏ.
Hắn phát hiện mình đang đứng ở cửa của một lâu đài nguy nga lộng lẫy.
Hai tên ma quỷ đen sì thân hình cao lớn chặn hắn lại.
“Ma vương, bây giờ ngài không thể đi vào, ma nữ nói, nàng không muốn nhìn thấy ngài lúc này.” Một con ma quỷ màu đen nói.
Cố Thanh Sơn quan sát xung quanh một phen, nghĩ ngợi nói: “Đây hình như là cung điện của ta.”
“Đúng vậy” Một con ma vương màu đen lộ ra biểu tình cười mà như không cười: “Nhưng ngài vẫn luôn nghe lời ma nữ, không phải sao?”
“Ngài cứ rời đi trước, đi tìm nơi trăng thanh gió mát hưởng thụ một phen, dù sao trên người ngài còn có tiền… còn chuyện ở đây, vẫn nên đợi đến khi nào ma nữ cho phép, ngài đi vào nịnh nọt lấy lòng nàng là được.” Một con ma quỷ màu đen cúi xuống nhìn hắn nói.
Cố Thanh Sơn như đang suy nghĩ gì đó.
Ma vương Tà Kỳ… dường như đã chấp nhận tình cảnh của mình.
Ngay cả vệ binh của Ma cung cũng không cho phép ma vương đi vào, đây đúng là trò cười lớn đến bực nào.
Không ngờ ma vương Tà Kỳ lại sống thê lương như vậy.
Xem ra ma nữ rất lợi hại.
Chậc…
Cố Thanh Sơn thấp giọng lẩm bẩm nói: “Như vậy cũng coi là ma vương?”
Một con ma quỷ không nghe rõ, tràn đầy ý nhạo báng nói: “Ma Vương đại nhân, ngài lại đang nói thầm cái gì đó? Không bằng nói ra để chúng ta cùng vui vẻ, xin yên tâm, bọn ta sẽ không nói cho chủ nhân đâu.”
Cố Thanh Sơn nghe lời này, thầm thở dài.
Hắn giải thích: “Ta nói là… so với ta, rất nhiều ma vương quỷ vương đều không xứng chức.”
Ánh sáng lạnh lẽo chợt loé qua.
Hai cái đầu phóng lên cao, bay xuống chỗ sâu trong Ma cung
Trong lâu đài, từng trận huyên náo xôn xao dần dần vang lên.
Cố Thanh Sơn làm như không nghe thấy.
Hắn vẫy vẫy máu trên thân kiếm, trong lòng suy nghĩ tình cảnh của ma vương Tà Kỳ, không nhịn được lại thở dài.
“Mà thôi… tiếp theo do mình làm ma vương.”
Ma giới Tà Kỳ, đã từng là một vùng đất hoang vu của Ma Giới Nguyên Thuỷ.
Nơi này chưa bao giờ xuất hiện bất kỳ bảo vật nguyên sinh nào của Ma giới, càng không có bất kì điều kiện tự nhiên nào có lợi cho việc trở nên mạnh mẽ của ma quỷ.
Nơi này không có gì khiến ma quỷ cảm thấy hứng thú.
Cho nên sau khi Ma Giới Nguyên Thủy sụp đổ, lúc Ma vương Tà Kỳ chiếm lĩnh một vùng đất như vậy, không hề làm dấy nên lòng tham của những ma vương khác.
Cố Thanh Sơn giết hai tên quỷ, đi dọc theo hành lang đến chỗ sâu trong cung điện.
Đi chưa được mấy bước, một nhóm ma vương Tà Kỳ phụ trách việc canh gác đã đi tới.
Toàn thân bọn chúng đen nhánh, có vẻ ngoài giống với con người, đằng sau kéo lê theo một chiếc đuôi dài ngoằng.
Đội trưởng vệ sĩ quát lên: “Ma vương, ngài không thể tiến vào cung điện, nếu không chúng ta chỉ đành thất lễ.”
Cố Thanh Sơn không đếm xỉa gì tới gã.
Hắn vượt qua nhóm vệ sĩ này, tiếp tục đi về phía trước.
Kỳ quái chính là, tất cả vệ sĩ đều đứng bất động, không có ai ra mặt ngăn cản hắn.
Cho đến khi bóng dáng hắn biến mất, toàn bộ hành lang dài mới dâng lên một trận kiếm phong mãnh liệt, tất cả vệ sĩ hóa thành máu thịt vụn vặt, bay tán loạn trong kiếm phong.
Cố Thanh Sơn đi thêm một đoạn nữa, phía trước lại xuất hiện một nhóm ma quỷ.
Thực lực của đám ma quỷ này rõ ràng mạnh hơn đám vừa rồi.
Con quỷ cầm đầu khuyên nhủ: “Ma Vương đại nhân, ngài không thể tiến về trước nữa, nếu không để chủ nhân biết chuyện ở đây, tiền xài vặt tháng sau của ngài coi như không có.”
Quả nhiên Cố Thanh Sơn đứng lại.
“Tiền xài vặt…”
Hắn lấy tay đỡ trán, thật sự cạn lời với ma vương Tà Kỳ.