Những người này đều là ‘đồng đảng’ của anh ta, anh ta có thể diễu võ giương oai ở bên ngoài, tất cả đều dựa vào tám người này làm tay chân cho, lập tức tám người đều bị phế đi, sao anh ta có thể chịu được?
“Giang Nghĩa, cậu thật là ác độc!”
“Thật sao? Ác sao? So với việc anh làm ra, sợ là theo không kịp?”
Diêm Khải Văn tự nhiên biết Giang Nghĩa nói cái gì.
Hôm qua anh ta cố ý đưa thẻ nhớ khiêu khích, chính là muốn khiến Giang Nghĩa giận dữ, trên thực tế anh ta đã thành công, Giang Nghĩa xác thực rất tức giận, lửa giận công tâm, lửa giận ngút trời.
Khác với dự tính chính là, Diêm Khải Văn đánh giá sai thực lực Giang Nghĩa.
Anh ta xem Giang Nghĩa chỉ là nhân viên phổ thông, nhiều lắm là thân thủ không tệ, anh ta không sợ người như thế, có thể tùy ý cầm nắm, tùy tiện bắt nạt.
Nhưng anh ta đã sai.
Thân phận Giang Nghĩa cao hơn so với tưởng tượng của anh ta, lửa giận Giang Nghĩa cũng là thứ anh ta không chịu đựng nổi!
Diêm Khải Văn chỉ vào Giang Nghĩa: “Cậu dám động đến người của tôi? Tốt lắm, cậu chờ đấy, tôi sẽ để cho cậu trả giá của luật pháp, tôi muốn để cậu biết đụng đến người của tôi sẽ có kết cục gì!”
Kết quả, Giang Nghĩa chộp tay của anh ta.
“Anh đã dùng cái tay làm đổ bình thuốc à?”
Nhìn thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của Giang Nghĩa kia, Diêm Khải Văn thấy không ổn, muốn rút tay về lại phát hiện không rút về được.
Anh ta mềm yếu vô năng, làm sao có thể tránh thoát từ trong tay Giang Nghĩa?
“Buông tôi ra, cậu buông tôi ra, có nghe thấy không?”
“Mấy người các người còn thất thần làm gì? Còn không đánh chết cậu ta cho tôi? !”
Diêm Khải Văn thật sự sợ hãi, mau chóng để cho thủ hạ của mình đến giúp đỡ, kết quả mấy người kia còn chưa đi đến trước mặt, chỉ thấy Giang Nghĩa dùng sức chuyển động cổ tay.