Ầm! Bùm! Cheng!
Chẳng bao lâu, trong không gian hư vô vọng ra âm thanh của trận đại chiến, khoảng không có chu vi mười nghìn trượng đang từ từ nứt ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khe hở không gian xuất hiện khiến cho rất nhiều người còn chưa kịp rút lui đã bị cuốn vào trong.
Mọi người từ mọi hướng đồng loạt ngửa đầu nhìn lên hư không, mỗi người một vẻ mặt, có hung ác dữ tợn, có tặc lưỡi cảm thán, có sửng sốt kinh hãi.
Bùm!
Không biết qua bao lâu một khoảng không gian sụp đổ, một thân hình đẫm máu rơi xuống.
“Là Hoắc Tôn, Thái Âm Chân Thể”, có người tinh mắt lập tức nhận ra người rơi xuống là ai.
Bùm!
Ngay sau đó, một khoảng không gian khác cũng sụp đổ, một bóng người toàn thân nhuốm máu rơi xuống.
“Là Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể”, có người chậc lưỡi một tiếng.
“Thất bại rồi, Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể lại thất bại rồi”.
“Hai người hợp lực cũng không địch nổi Tần Vũ kia”.
“Vậy Tần Vũ phải mạnh cỡ nào chứ?”
Trong làn sóng thảo luận, rất nhiều người đều nhìn lên hư không, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đều rơi xuống rồi, bọn họ muốn hỏi: Vậy Tần Vũ đâu?
Chỉ là bọn họ nhìn rất lâu cũng không thấy Diệp Thành xuất hiện, chỉ có không gian và hư không đã nứt vỡ liên tục liền lại, trong làn huyết vụ mịt mờ dần dần trở nên yên tĩnh.