Mọi người ai nấy đều đứng dậy khi thấy Trương Thác đẩy cửa phòng ký túc xá.
“Anh rể, anh đến rồi sao” Từ Uyên gật gật đầu về phía Trương Thác.
“Chuyện gì thế?” Ánh mắt Trương Thác đảo xung quanh một vòng và hỏi.
“Cái này… Tôn Lãm cô ấy…” Từ Uyên vừa muốn mở miệng nói đã bị mẹ kế của Tôn Lãm cắt ngang.
Là do cô không tốt, do cô cả” Mẹ kế Tôn Lãm khóc lóc nói: “Trước kia bố Tôn Lãm hợp tác làm công trình với người ta nên có hỏi mượn khoảng sáu tỷ, kết quả bị người ta lừa gạt, người đó cuỗm hết toàn bộ số tiền bỏ trốn khiến bố con bé bị người ta đòi nợ và bắt nhốt, người ta có thế lực rất lớn, bố con bé thiếu người đó bốn tỷ rưỡi, nếu không trả tiền thì họ sẽ không thả người.”
Khi mẹ kế Tôn Lãm nói đến đây thì bất giác quay qua nhìn Tôn Lãm một cái, sau đó lại tiếp tục nói: “Khi đó cô bị dồn đến đường cùng hết cách, bố con bé ngày nào cũng bị người ta đánh, cô không nhãn tâm nên đã đồng ý nhận lời cho cuộc hôn sự này, đối phương là người cùng làng và rất thích Tôn Lãm, ngôi nhà bị phá dỡ, rất giàu có nên cô chỉ đòi bốn tỷ rưỡi tiền sính lễ thị Mẹ kế Tôn Lãm nói xong những lời này thì im lặng.
Trương Thác chau mày nói: “Tôn Lãm có biết bà sắp xếp cuộc hôn sự này không?”
Mẹ kế Tôn Lãm ngẩng đầu lên nhìn Trương Thác, sau đó lắc lắc đầu: “Không biết”
Trương Thác quay qua nhìn Tôn Lãm đang ngồi đó và thở dài một cái, mẹ kế của Tôn Lãm là còn người như thế nào, lần trước ở quán bar Lạc Hà anh đã được trông thấy rồi.
“Ý là bây giờ người ta đang hối thúc việc kết hôn sao?”
Trương Thác hỏi.
Mẹ kế Tôn Lãm há hốc mồm và không nói gì cả.
“Sự việc còn phức tạp hơn nữa” Từ Uyên nói tiếp lời: “Anh rể, vị hôn phu kia của Tôn Lãm đã chết rồi nhưng đối phương vẫn cố chấp muốn Tôn Lãm phải kết hôn”
Trong lòng Trương Thác khẽ rùng mình một cái, chú rể mất rồi mà đối phương vẫn còn yêu cầu kết hôn, đây chẳng phải là minh hôn sao? Phong tục này rõ ràng đã bị cấm rồi mà, sao đến bây giờ vẫn còn tồn tại nữa chứ?
“Tại sao lại không báo cảnh sát? Chuyện này cảnh sát phải quản lý chứ?” Trương Thác hỏi.