Nữ quỷ vương khoan khoái đọc ra một đoạn thần chú, dặn dò: “Lời nguyền này cần mượn gió và máu mới có thể phát động.”
“Ví dụ như thế này.”
Nữ quỷ vương chuẩn bị phun ra một ngụm máu.
Không có tay chân, cô chỉ có thể làm như vậy.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ ghi nhớ thần chú.
Hắn mặc cho đối phương biến mất ngay trước mặt mình.
Một đám ma quỷ nhìn hắn, có chút không dám tin.
Tiểu tử này muốn đến thế giới ma quỷ?
Chỉ cần hắn muốn đi, nhất định chết ở nơi đó!
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn bọn họ, mặt không biểu tình gì nói: “Đừng vội, các ngươi lần lượt từng tên một nói cho ta biết làm sao để đến thế giới của các ngươi đi.”
Cố Thanh Sơn đi đến trước mặt tên ma vương thứ hai.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn đối phương nói: “Nói cho ta biết ngươi trở về như thế nào.”
Ma vương kia cười gằn đáp: “Ta có thể mang theo ngươi cùng trở về.”
“Không cần” Cố Thanh Sơn nhìn đám ma quỷ xếp hàng dài phía sau: “Ta vẫn chưa xác định đến nơi đâu để chơi.”
Ma vương thấy hắn nâng trường kiếm trong tay lên, vội vàng nói: “Ở trong bóng tối, dùng năm ngón tay làm nguồn sáng, dùng âm thanh để chỉ dẫn, tổng cộng ngươi cần có ba mươi chín tự tiết thần chú.”
Nó đọc ra một chuỗi thần chú dài ngoằng.
Cố Thanh Sơn nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ chúng.
Ma vương đọc xong thần chú, dần dần biến mất trước mặt hắn.
Nó đã trở về.
Cố Thanh Sơn đi về phía tên quỷ vương tiếp theo.
Quỷ vương kia đảo tròng mắt một vòng, nói: “Ngươi cùng đọc thần chú này với ta.”
Cố Thanh Sơn rút trường kiếm ra, vung mạnh về phía quỷ vương kia.
Máu tươi văng tung tóe.
Quỷ vương bị chém thành hai khúc.
Nó không cam lòng nhìn Cố Thanh Sơn, dùng hết sức lực cuối cùng nói: “Vì… cái gì?”
Cố Thanh Sơn thản nhiên đáp: “Quỷ vương đến từ Đoạ Ngục, khi ngươi đảo tròng mắt, trong lòng nhất định đang nghĩ làm sao để gạt người khác, ngươi tưởng ta không biết sao?”
Quỷ vương không nói lại được một lời nào, dần dần mất đi hơi thở.
Đám quỷ vương ma vương khác yên lặng như tờ.
Hồi lâu, mới có một vị quỷ vương tự nhủ: “Không thể nào, sao hắn lại hiểu Đoạ quỷ như vậy.”
Cố Thanh Sơn đi về phía tên ma vương kế tiếp.
Hắn nhìn ma vương, không nói một lời nào.
Ma vương hoảng hốt vội nói: “Dùng gió và sấm sét dung hợp với lồng ngực, niệm động thần chú mười tám chữ.”
Nó đọc ra một chuỗi thần chú, thân hình dần dần biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Đi về phía tên quỷ vương tiếp theo.
Quỷ vương nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ta có một bảo vật bí mật, chỉ cần ngươi lấy được nó, muốn đi thế giới nào nó đều có thể đưa ngươi đi.”
Cố Thanh Sơn vung một kiếm chém đứt đầu đối phương.
“Tại sao!”
Một con ma vương không nhịn được kêu lên.
Cố Thanh Sơn nói: “Tên này chưa từng thành thật, thực ra ai lại không biết bảo vật bí mật của nó chỉ đưa người ta đến tầng một nghìn chín trăm năm mươi có hố ma rét lạnh cực điểm, tầng kia toàn là băng dày vĩnh hằng, ngay cả thần linh cũng không có cách nào thoát thân dễ dàng.”
Đám ma quỷ nhìn về phía hắn, lại yên lặng như tờ.
Ánh mắt của bọn chúng cũng thay đổi.
Đây không phải là một tên thần kinh.
Không biết đây là thứ gì, thật làm người ta rợn cả tóc gáy.
Đám ma quỷ không có ý định gì thêm nữa.
Bây giờ bọn chúng chỉ muốn về nhà.
Thời gian trôi qua.
Cuối cùng tất cả ma vương cùng quỷ vương đều đã trở về, chỉ còn lại một tên ma vương cuối cùng.
Đây là một tên ma vương toàn thân đen nhánh, mặt mũi tuấn tú.
Hắn ta rất giống với Nhân tộc, nhưng sau lưng lại mọc ra một cái đuôi nhọn dài.
Nó thành thật tiết lộ thần chú và cách sử dụng.
Cố Thanh Sơn yên lặng ghi nhớ rồi mới lên tiếng: “Ma vương Tà Kỳ, bây giờ không có những ma vương khác ở đây, cho nên ngươi không cần sợ bất kỳ ma quỷ nào cười nhạo ngươi nhát gan.”
“Ý của ngài là?” Ma vương Tà Kỳ cười hỏi.
Cố Thanh Sơn đáp: “Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời cho đàng hoàng, nếu không ta sẽ giết ngươi.”
Ma vương Tà Kỳ sợ hết hồn, rất cung kính nói: “Mời ngài hỏi.”
Cố Thanh Sơn hít một hơi, nghiêm túc hỏi: “Quái vật Hoang Cổ và thần linh có từng xâm phạm Ma Giới Nguyên Thuỷ không?”
Ở trước mặt hắn, là một tên ma vương yếu đuối nhát gan nhất.
Cũng là tên sẽ giúp hắn có hướng đột phá mới.
Vì vậy hắn mới dùng mọi cách để áp đảo tất cả ma quỷ, sau đó để lại nó cuối cùng.
Ma vương Tà Kỳ nói: “Từng xâm phạm.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Kết quả như thế nào?”
Ma vương nói: “Ma quỷ không ngon miệng, ăn vào sẽ khiến quái vật Hoang Cổ và thần linh trở nên vô cùng khó chịu, cũng chẳng đem lại ích lợi gì cho bọn chúng, ngay cả Ma Giới Nguyên Thuỷ cũng là linh năng khiến bọn chúng thấy khó chịu, cho nên để phòng Ma giới trở nên mạnh mẽ bọn chúng đã chia Ma Giới Nguyên Thuỷ thành mấy ngàn mảnh vụn, sau đó mới rời đi.”