Mọi người đều là đẳng cấp gia chủ hào môn, thân phận và địa vị đều bình đẳng, dựa vào cái gì mà Tiết Phương Dương có thể nói như vậy.
Bà đang muốn mở miệng phản bác thì thấy Giang Đạo.
Nhiên vung tay áo.
“Nếu mọi người đều đã ở đây, thì tôi xin đi trước, chờ kết quả ra thì báo với tôi một tiếng” Ông ta nhìn Tiết Ninh, nói xong, liền trực tiếp quay người đi, không có chào hỏi với Tiết Phương Dương.
Không ai nguyện ý thấy mình nhiệt tình mà bị hờ hững.
Nhìn Giang Đạo Nhiên rời đi, sắc mặc Tiết Ninh đen kịt lại.
“Anh, anh thật quá đáng!”
Bà giận dữ nói: “Hôm nay nếu không có Đạo Nhiên, chẳng lẽ anh không biết Tiết Khải sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh còn dùng ngữ khí ấy để nói chuyện sao, thật sự cho rằng Đạo Nhiên thiếu anh àI” Bà muốn bảo về người đàn ông của bà, dù người đứng đối diện, là anh cả của bà.
Nhưng một lời này của Tiết Ninh đã nhãn nhịn thật lâu, kể từ khi bà gả cho Giang Đạo Nhiên, Tiết Phương Dương vẫn châm chọc khiêu khích.
Thậm chí luôn luôn lấy dáng vẻ cao cao tại thượng để đối đãi với Giang Đạo Nhiên, nhưng xưa nay Giang Đạo Nhiên chưa từng nói qua một câu.
Dựa vào cái gì chứ!
Gặp mặt cảm ơn “Chẳng lẽ ông ta không mắc nợ anh hay sao?”
Thấy Tiết Ninh đang chất vấn mình, Tiết Phương Dương tức giận nói: “Không nợ nhà họ Tiết sao?”
“Tiết Ninh, từ khi nào mà đến cả cô cũng dám nói lớn tiếng với anh đây hả? Trong mắt cô có còn người anh trai này nữa không?”
Ông ta lại nói lớn tiếng: “Năm đó, nếu không phải cô đòi gả cho ông ta. Sau đó còn mang theo một ít tài sản đi thì nhà họ Giang sẽ có ngày hôm nay sao?”
Mặt Tiết Phương Dương căng ra, chuyện này không hề đáng giá.
Vừa mới ban nấy ông ta còn thấy hơi có lỗi với Giang Đạo.