“Đi!” Thiên Linh trả lời bằng giọng nũng nịu nhưng cũng rất kiên định.
Lâm Ngữ Lam nở nụ cười và đón lấy Thiên Linh từ trong lòng của Trương Thác: “Đi nào Thiên Linh, dì dẫn cháu đi mua quần áo nào”
“Bà xã, em đợi anh nào, anh đi thay bộ đồ rồi đi với em”
Trương Thác lập tức lên tiếng, bộ quần áo trên người vừa mới cùng anh trải qua một trận chiến kịch liệt, Trương Thác mặc dù không phải là con người mê tín nhưng cảm thấy khi đi cùng con thì tốt nhất vẫn nên thay một bộ quần áo mới.
Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Anh đừng đi nữa, vài phút trước.
con bé Từ Uyên đã gọi cho em nói con bé có việc gấp cần tìm anh và bảo anh đến trường học một chuyến, điện thoại anh tắt máy rồi, có lẽ có liên quan đến người bạn kia của Từ Uyên”
Trương Thác lấy điện thoại ra xem, quả nhiên là hết pin rồi.
“Được rồi bà xã, thế thì làm phiền em nhé”
“Làm phiền cái gì chứ?” Lâm Ngữ Lam liếc Trương Thác một cái: “Em đưa con gái đi chơi mà, anh đợi mà xem, sau này Thiên Linh sẽ ngày càng thân thiết với em, còn anh trước sau gì cũng bị phớt lờ thôi.”
Lâm Ngữ Lam nói xong câu này bèn mang giày vào và bế Thiên Linh ra khỏi cửa.
Lâm Ngữ Lam không có lái xe, độ tuổi của Thiên Linh không cách nào ngồi ở ghế phụ được, trên xe cô cũng không hề chuẩn bị ghế ngồi an toàn nên đã quyết định gọi xe.
Trương Thác đợi Lâm Ngữ Lam rời khỏi mới đi vào phòng tìm cục sạc, điện thoại vừa khởi động lên thì Từ Uyên đã gọi đến.
Trương Thác nhấc máy lên nghe, anh còn chưa kịp nói gì thì trong điện thoại đã vang lên giọng nói gấp gáp của Từ Uyên: “Anh rể, anh về nhà rồi sao, chị em chắc đã nói với anh rồi chứ!”
“Ừ, sao thế?” Trương Thác hỏi.
“Tôn Lãm xảy ra chuyện rồi, ôi trời, chuyện này nhất thời không thể giải thích hết được, anh mau đến ký túc xá của tụi em đi, dì cũng đang ở đây này”