Thậm chí, vì muốn chiếm được một vị trí để xem cuộc chiến tốt nhất nên đã đi suốt đêm ở ba mươi dăm ngoài phía Đông Kiếm Nam thành, trực tiếp chờ đợi cả một đêm.
Thiên Kiếm tông, Hoàng gia!
Hoàng Viễn Thành qua đời chưa được một tháng, không ít người của Hoàng gia vẫn còn yên lặng ở trong bi thống, đặc biệt cừu thị đối với Huyền Ky.
Hôm nay người của Huyền Ky tiến đến khiêu chiến với Huyền Thiên nên mọi người đều chờ mong Huyền Thiên có thể giết chết Huyền Kiếm.
– Thiên nhi, con hãy lấy lại công bằng cho ngoại công, làm cho nhãi con của Huyền Ky có đến mà không có về….!
Ba người Hoàng Minh Sơn, Hoàng Tề Sơn, Hoàng Tam Nhân đều nói với Huyền Thiên như vậy.
Trên mặt Huyền Hồng cũng lộ ra biểu lộ chờ mong, nói:
– Chúng ta chảy máu đã đủ nhiều rồi, bây giờ đã đến thời điểm khiến cho bọn họ đổ máu….!
Những ngày này Huyền Thiên đưa cho Long Tử Nghiên đại lượng linh thảo thiên cấp, đều là những thứ hắn lấy được trên đảo Ma Hải Chi Vụ hoặc là bên ngoài đảo, ở bên trong những linh thảo này có rất nhiều linh thảo chữa thương, mà ngay cả nguyên liệu để cường hóa thiên đan cũng đều có. Sau khi Long Tử Nghiên đến Thiên Kiếm tông liền ở lại để luyện đan, dùng không được bao lâu nhưng tu vi của Huyền Hồng cũng đã gần khôi phục triệt để, thậm chí còn có thể luyện ra đại lượng thiên đan hóa cương, giúp cho cường giả địa giai cảnh đỉnh phong đột phá đến tu vi thiên giai cảnh.
Biết được thương thế của mình sắp hồi phục thì trong lòng Huyền Hồng rất là kích động, tinh thần cả người đều triệt để thoát thai hoán cốt, hoàn toàn mất đi vẻ chán chường.
– Cha….đại cữu, nhị cữu, tam cữu, Huyền Kiếm đã đến đây thì cho dù hắn có chắp thêm cánh cũng chỉ có một con đường chết!
Huyền Thiên đáp lời, lời nói chắc chắn, kiên định.
…
Ngày hai mươi ba tháng ba, trời còn chưa sáng thì trong núi hoang phía ngoài ba mươi dặm hướng đông Kiếm nam thành đã tấp nập người.
Trên bầu trời rậm rạp chằng chịt đều là bóng người, đó chính là cường giả thiên giai cảnh, địa giai cảnh.
Mà ngay cả mặt đất đều dày đặc bóng người, cao thủ tiên thiên của vương triều Thiên Kiếm hoặc là vài vương triều phụ cũng đều chạy tới, một trận chiến đỉnh phong như vậy nếu như không phải trùng hợp là có khoảng cách gần thì võ giả tiên thiên cảnh nhất định sẽ không thể nhìn thấy.
Giống như Huyền Thiên khiêu chiến với Đệ Nhất Công Tử, không phải là võ giả tiên thiên của Thiên Tinh các hay các vùng phụ cận đó thì các địa phương khác không có khả năng đi quan sát, bởi vì khoảng cách quá xa, đi một năm hay thậm chí cả vài năm cũng không thể đến.
Võ giả đang xem cuộc chiến đều tụ tập lại cùng một khu vực, có một nơi không có một bóng người, đó chính là chiến trường, ai cũng không dám một mình một người chạy đến trên ngọn núi quan sát. Bởi vì nếu Huyền Thiên cùng Kiếm công tử đến đây thì nhất định sẽ không đến nơi có nhiều người mà sẽ quyết chiến tại nơi không có người, một người đến trên ngọn núi thì rất có thể sẽ lâm vào trong trận chiến đấu của hai người, đây tuyệt đối chỉ là con đường chết.
Trời có chút sáng lên, nắng sớm tảng sáng, Huyền Thiên cùng Kiếm công tử cùng đến đúng giờ.
Hai người bay đến trên không ngoài vùng núi cách xa người đến xem cuộc chiến hơn năm ngàn mét, khoảng cách giữa hai người khoảng 2000m gì đó, đứng trên không trung xa xa nhìn nhau.
Kiếm công tử trông thấy trong ánh mắt của Huyền Thiên có chút âm độc, hơn nữa còn có chứa hận ý, hiển nhiên là không quên chi thù trận chiến ở Đại Thanh Sơn, khi đó tu vi của Huyền Thiên chỉ mới là địa giai cảnh, kém hắn cực xa nhưng lại mượn nhờ chi lực của trận pháp, vận chuyển sức lực của Vạn Kiếm Chân kinh đánh cho Kiếm công tử chật vật mà chạy.