Mà những người này ăn, dùng cũng xa xa không phải võ giả hạ giới có thể sánh bằng. Có các loại thịt hung thú, linh cốc, linh thái, có đôi khi tắm còn cho thêm nước thuốc. Tuổi còn nhỏ đã bắt đầu tắm thuốc, nền tảng phi thường chắc chắn.
Điều này làm cho Lâm Minh không kìm nổi tán thưởng. Võ giả Thần Vực từ nhỏ bắt đầu, ăn là linh đan linh lương, tắm rửa dùng nước thuốc, ở cung điện, mặc pháp y, đi lại ngồi Linh chu dùng truyền tống trận. Gần nhà liền có nơi tu luyện, muốn luyện võ tùy thời có thể đi.
Công pháp có lượng lớn truyền thừa, tuy rằng không phải hạng nhất Thần Vực nhưng là xa xa không phải hạ giới có thể sánh bằng. Ngoài ra, huyết mạch thiên phú của bọn họ cũng tốt hơn võ giả hạ giới, cho nên liền tạo nên từng tòa thành trì võ giả như vậy. Người của một thành thị, người người tập võ!
Tông môn siêu cấp với thành thị như vậy làmcơ sở thành lập lên, sao có thể nhân tài không đông đúc?
Quân Nguyệt Như thấy Lâm Minh dường như cảm thấy hứng thú đối với thành thị của Phượng Minh Cung, cười nói:
– Đây xem như là thành thị của phàm nhân, Phượng Minh Cung tổng cộng có mấy trăm tòa thành thị lớn như vậy. Mỗi tòa thành thị đều có mấy triệu người, tổng cộng chính là hơn một tỷ. Phượng Minh Cung tổng cộng cũng chỉ hơn một tỷ nhân khẩu, trong đó đại đa số là phàm nhân. Mà Trương sư đệ, Lâm sư muội trong đám người của chúng ta cũng đều là từ trong thành thị phàm nhân đi ra. Bọn họ từ trong hơn một tỷ nhân khẩu này trổ hết tài năng, trở thành đệ tử của Kim Ô Điện cũng không dễ dàng. Đừng nói là Kim Ô Điện, cho dù là Hỏa Điểu Điện vòng ngoài cùng cũng là cạnh tranh phi thường kịch liệt. Những con cháu phàm nhân của Phượng Minh Cung này đều muốn có một ngày có thể trở thành đệ tử chính thức của Phượng Minh Cung, một bước lên trời.
Quân Nguyệt Như nói xong, đệ tử họ trương kia cũng không nói gì, Lâm Quân Chỉ lại hơi đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói:
– Nào có, ta còn kém xa so với Quân sư tỷ.
– Ha ha. Lâm sư muội, tiềm lực của ngươi rất lớn đó. Sư tôn Phượng tiên tử rất coi trọng ngươi. Được rồi, không nói nữa, chúng ta đến nơi rồi. Đó chính là Thánh Khí Các.
Theo như lời Quân Nguyệt Như nói, Lâm Minh ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy biển mây cuồn cuộn, mà trên biển mây một tòa lầu các không trung như hải thị thận lâu. Trên lầu các treo một cái bảng hiệu màu vàng, phía trên viết ba chữ to “Thánh Khí Các”.
– Đi, chúng ta đi qua.
Quân Nguyệt Như ngựa quen đường cũ dẫn mọi người hạ xuống trước cửa Thánh Khí Các. Nơi này là một quảng trường rộng rãi, nền quảng trường đều là một vùng màu đỏ như lửa, giống như một loại hỏa ngọc. Hỏa ngọc sáng bóng trong suốt, mơ hồ có ánh đỏ lóe lên, dường như có ngọn lửa nóng rực cháy ở bên trong. Những ngọn lửa bùng lên này tỏa ra một luồng nguyên khí hệ hỏa vô cùng nồng đậm, mà rất nhiều nguyên khí hệ hỏa lại mơ hồ hình thành từng cái Đạo Đồ ở trên không. Tuy rằng chỉ là hình thức ban đầu của Tiên Thiên Đạo Đồ, nhưng chỉ bằng vào năng lượng nồng đậm không có bất luận người nào điều khiển có thể ngưng kết đến mức độ Đạo Đồ hình thức ban đầu đủ để chứng minh hỏa nguyên khí nơi này phẩm chất cao!
Đúng vào lúc này, một đội thủ vệ cưỡi sư tử lửa vọt ngang tới, trực tiếp chắn ở trước mặt đám người Quân Nguyệt Như. Đội thủ vệ này không ngờ đều là tu vi Thần Hải kỳ, mà người cầm đầu rõ ràng là Thần Hải hậu kỳ.
Lâm Minh xem khí tức những thủ vệ này, hơn nửa là nhân vật vượt qua Mệnh Vẫn tầng bảy, trong đó đội trưởng càng là Mệnh Vẫn tầng tám, một thân khí thế hết sức cường đại.
Thần Hải hậu kỳ Mệnh Vẫn tầng tám, Lâm Minh tự nhận là không sánh bằng.
Đội trưởng thủ vệ kia sau khi nhìn thấy Quân Nguyệt Như, hai chân kẹp bụng sư tử, đi ra khỏi đội ngũ thủ vệ, cười hắc hắc nói:
– Thì ra là Quân sư muội của Kim Ô Điện, làm sao lại tới Thánh Khí Các?
Quân Nguyệt Như hơi nhíu mày nói:
– Ta lần này tới là dẫn sư đệ sư muội của ta đến Thánh Khí Các chọn lựa binh khí. Vẫn xin Tống sư huynh tạo thuận lợi.
– Ha ha, đương nhiên sẽ tạo thuận lợi. Thánh Khí Các này vốn chính là cho đệ tử Phượng Minh Cung chọn lựa binh khí, pháp khí, pháp bảo, ta làm sao sẽ ngăn Quân sư muội chứ? Dựa theo quy củ của Thánh Khí Các, tiến vào Thánh Khí Các chọn lựa Thánh khí, chỉ có thể chọn một kiện, chọn được cái gì dựa vào bản lĩnh của mình, không chọn được tự nhận không may. Mà mỗi một người tiến vào Thánh Khí Các phải giao nộp 3000 phù văn Phượng Minh, hoặc là Tử Dương thạch giá trị tương đương.
Đội trưởng thủ vệ nói xong liếm liếm môi, dùng một ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Quân Nguyệt Như và đám người Lâm Minh.
– Cái gì? 3000 phù văn Phượng Minh!? Tiến vào Thánh Khí Các rõ ràng chỉ cần 1000 phù văn Phượng Minh, ngươi dựa vào đâu thu chúng ta giá gấp ba?
Cái gọi là phù văn Phượng Minh kỳ thật chính là số điểm đệ tử Phượng Minh Cung lập công lao đổi thành. Trong chiến tranh môn pháp đánh chết quân địch, sưu tầm thiên tài địa bảo, công pháp ngọc giản của tông môn khác giao cho tông môn cũng có thể căn cứ mức độ cống hiến đổi thành phù văn Phượng Minh. Ngoài ra còn có một số người, tỷ như tới cấp bậc Cửu Dương chân nhân, thậm chí có thể tự nghxi ra một số chiêu thức võ kỹ dung nhập vào trong truyền thừa của tông môn, đồng dạng có thể đạt được phù văn Phượng Minh tương ứng.
Phù văn Phượng Minh này là một loại tiền thông dụng trong Phượng Minh Cung, có thể dùng để mua rất nhiều phúc lợi môn phái, tỷ như tiến vào Thánh Khí Các chính là một loại phúc lợi môn phái.
– Ồ? Vậy sao? Thật không khéo, gần đây tăng giá rồi.
Đội trưởng thị vệ cười tít mắt nói, nhưng mà nụ cười của hắn lại rõ ràng có ý chế nhạo.
Sắc mặt Quân Nguyệt Như hoàn toàn trầm xuống. Chế độ về Thánh Khí Các đã vạn năm không thay đổi, nếu là xuất hiện thay đổi lớn như vậy đương nhiên sẽ công bố toàn bộ cung. Hiện tại cái gì đều không có, hiển nhiên là đối phương cố ý làm khó dễ. Nhưng nàng lại không có cách nào, tu vi nàng chỉ là Thần Hải sơ kỳ, căn bản không phải đối thủ của đội trưởng thủ vệ này. Mình xem như là Đại sư tỷ của nhánh Phượng tiên tử Kim Ô Điện, vốn là dẫn theo sư đệ sư muội đến chọn lựa binh khí, cửa còn chưa vào liền bị làm khó dễ. Điều này làm cho nàng không hạ đài được.
– Tống Bách Phong, ngươi khá lắm!
Quân Nguyệt Như cắn răng, một tay chạm vào Tu Di Giới, muốn giao ra 3000 phù văn Phượng Minh, trước cho Lâm Minh chọn lựa một món Bảo khí rồi tính.
Lúc này, bên tai Quân Nguyệt Như vang lên chân nguyên truyền âm của Lâm Minh:
– Sư tỷ, đây là chuyện gì xảy ra? Bọn họ chỉ là thủ vệ của Thánh Khí Các, rồi lại có thể tùy ý bắt chẹt sao? Chẳng lẽ không có người quản bọn họ?
Lâm Minh nhìn ra Quân Nguyệt Như dường như muốn khuất phục, không kìm nổi lên tiếng hỏi. Loại sự tình này cũng thật là quá, Phượng Minh Cung lớn như vậy, mặc cho một thủ vệ Thần Hải hậu kỳ kiêu ngạo ngang ngược?
Quân Nguyệt Như lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
– Bọn họ là người dưới tay Cửu Dương chân nhân. Không chỉ riêng là người thủ vệ Thánh Khí Các, người thủ vệ Đan Dược Các, Tàng Kinh Các đều là đệ tử dưới tay Cửu Dương chân nhân. Toàn bộ Phượng Minh Cung, trừ vài trưởng lão phân cung và Cung chủ Phượng Minh Cung ra, Cửu Dương chân nhân có thể nói là một tay che trời. Những chuyện nhỏ này chẳng lẽ ngươi còn trông cậy trưởng lão phân cung và Phượng Minh Cung chủ hỏi đến sao? Cho nên những người dưới tay Cửu Dương chân nhân này tùy ý đặt ra quy tắc nhằm vào chúng ta, chúng ta cũng không có chỗ để đi nói lý lẽ. Bởi vì chúng ta là người của sư tôn Phượng tiên tử, chẳng lẽ chúng ta cáo trạng với Cửu Dương chân nhân?
– Đám thủ vệ này chính là biết một điểm này, cố ý làm khó dễ chúng ta, ở giữa kiếm tiền lời riêng. Loại tình huống này cũng là Cửu Dương chân nhân vui vẻ nhìn thấy.