Phía su hội quán có một vườn hoa rất lớn, cũng có hồ bơi, có cả viện nghỉ mát.
Môi trường ở đây rất tốt, bây giờ đang là tháng năm, gió xuân vẫn còn thổi hiu hiu. Hoa tươi trong vườn nở rất nhiều, hương thơm xông vào mũi.
Cô nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thấy Ngôn Dương ở đâu cả, cô cảm thấy hơi kinh ngạc. “Rốt cuộc ông ấy đang ở đâu?” Thẩm Thanh không nhịn được nói nhỏ một câu.
Đột nhiên Hứa Minh Tâm chú ý đến, ở đình viện cách đó không xa, hình như… có một bóng đen.
Chỉ có một mình nơi đó tối om, không có một chút ánh sáng nào cả.
Những nơi còn lại thì được ánh sáng phủ lên, nhưng chỗ đó thì rất khác.
Tối om đến kinh khủng. Tải áp Hola để ủng hộ nhóm lên truyện nhé.
Hứa Minh Tâm sợ nhất là ma quỷ, khi nhìn thấy đình viện đen như mực kia, cô liền dựa vào góc tường, căng thẳng sợ hãi.
Thẩm Thanh chú ý đến chỗ đó, hình như trong đình viện có hai bóng người.
Bà ấy nhận ra một bóng người, chính là
Ngôn Dương, và còn có một người khác. Vì sao bà lại cảm thấy rất quen? Nhưng cũng cảm thấy rất lạ?
Bà ấy bước về phía bên kia, thì lại bị Hứa Minh Tâm giữ chặt cánh tay: “Chúng ta đứng đây gọi một tiếng là được rồi, không cần đến đây đâu mẹ ạ, bố nuôi nghe được tiếng gọi của mẹ chắc chắn sẽ đi đến đây.”
Hứa Minh Tâm không đợi bà ấy trả lời, cô chủ động gọi lớn: “Bố nuôi, có phải bố ở đấy không? Bố ở đấy làm gì vậy? Mẹ đang tìm bố đó!”
“Con dẫn bà ấy về trước đi.”
Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Ngôn Dương.
Thẩm Thanh nghe vậy thì trái tim của bà ấy lập tức run lên. Đã bao lâu rồi Ngôn Dương chưa dùng giọng nói như vậy nói chuyện với bà ấy? “Ngôn Dương, anh đang làm gì vậy? Anh đừng làm em sợ chứ?”
Thẩm Thanh hơi lo lắng nói, bà ấy đi về phía bên kia. “Ảnh Họa Bì!”