“Nếu như cô Tâm không xoa dịu được cậu Trung thì tôi chắc chắn chỉ có một con đường chết.”
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ giúp anh thử xem! Ôi, bụng của tôi.”
Trong bụng của cô có phản ứng gì đó, rất cuộc thứ có trong cốc nước trái cây kia là gì nhỉ?
Thuốc xổ. “Không được, tôi phải đi toilet!”
Cô vội vàng chạy lên phía phòng chờ ở tầng hai, bởi vì tầng một có rất nhiều người qua lại, cô sợ WC sẽ không có chỗ.
Co tùy ý đi vào một căn phòng rồi lao nhanh vào phòng vệ sinh.
Cũng may trong nước không có nhiều thuốc xổ, mặc dù bụng của cô không chịu nổi, nhưng cô cũng không muốn ngồi xổm quá lâu.
Cô đã đi ba đến bốn lần, thuốc nó cũng sắp hết tác dụng rồi.
Cô thở dài một hơi, rửa tay sau khi xả nước trong nhà vệ sinh, chuẩn bị đi ra ngoài, thì không ngờ có một người xông vào đây và đóng sập cửa lại, làm cô rất hoảng sợ. “Chết tiệt! Ông ta thật sự dám đến đây!” Giọng nói này…là của Ngôn Dương?
Hình như ông ấy đang rất tức giận, làm cho cô sợ đến nỗi không dám đi ra ngoài.
Ngôn Dương đang tức giận, nên ông không chú ý đến căn phòng tắm đang bật đèn, trong WC có một người đang đứng sờ sờ. “Tôi muốn hôm nay ông ta đến được đây nhưng không về được! Hôm nay, tôi nhất định phải giết chết ông ta!”
Câu nói cuối cùng mang theo thù hận, nó giống như một tiếng sấm nổ trong đầu của Hứa Minh Tâm.
Ông chết hoặc tôi chết.
Việc này nghiêm trọng đến vậy à? Cô chưa bao giờ thấy Ngôn Dương như vậy, cô cảm thấy rất đáng sợ.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngôn Dương nói xong thì vội vã xoay người đi ra ngoài.
Bây giờ Hứa Minh Tâm mới cẩn thận đi từ phòng nhà vệ sinh ra ngoài, cô thở dài một cái.