Đến gần Phượng Minh Cung, liền thấy vô số đệ tử Cổ Phượng tộc cùng linh cầm qua lại, vô số Thánh thú, vô số Linh chu.
Rất nhiều người gặp được Phượng tiên tử liền hành lễ, Phượng tiên tử là một trong các phó Cung chủ Phượng Minh Cung, tự nhiên được hưởng địa vị cực cao.
Phượng tiên tử đang muốn dẫn Lâm Minh hạ xuống Phượng Minh Cung, lúc này có tiếng nhạc tấu vang lên, Lâm Minh nhìn sang, chỉ thấy một chiếc lâu thuyền khắc bằng vàng ròng, chín con thần điểu màu đỏ kéo đi từ từ bay tới.
Ở xung quanh lâu thuyền này có 72 tiên nữ, quốc sắc thiên hương, thân thể duyên dáng, họ cầm các loại nhạc khí, lụa màu, trống hoa, lộng hoa, xoay quanh lâu thuyền. Oanh oanh yến yến, tiên nhạc réo rắt, thật như Đế Vương xuất hành.
Lâu thuyền dừng lại đằng trước Phượng tiên tử, rèm cửa Thần tằm ti thật dày kéo lên, một nam nhân dung mạo tuấn tú ôm lấy một nữ nhân kiều diễm đứng dậy, cười hì hì nhìn Phượng tiên tử.
– Ta nói là ai, thì ra là Yến sư muội.
Nam nhân lười biếng nói với Phượng tiên tử, không hề liếc Lâm Minh một cái. Nam nhân kia gọi là họ của Phượng tiên tử, Phượng tiên tử họ Yến, tên là Yến Phượng Tiên, Phượng tiên tử chỉ là phong hào.
Lâm Minh có thể cảm nhận được khí thế mênh mông bành trướng trên người nam nhân này, tựa như có núi lửa ngủ say bị phong ấn trong người, vô cùng khủng bố, đủ thấy là đại năng Thần Vực vượt quá hiểu biết của hắn.
Nhưng mà, hình như nam nhân này không có vẻ hòa nhã gì với Phượng tiên tử.
Lâm Minh nghĩ thế, Phượng tiên tử nhướng mày, cười lạnh nói:
– Tôn Viêm Minh? Sao hả, 30 năm trước ngươi bắt đầu bế quan, tiêu hao một viên Diêm Dương Đan, lại đi Tiêu Cửu Dương mượn Hoàn Vũ Thần Lô tu luyện, lại dùng đại trận thời gian chỉnh chậm thời gian, một năm bằng 10 năm. Bế quan 30 năm, kỳ thật ngang với 300 năm, thời gian dài như thế mà tu vi vẫn cứ như 30 năm trước, chân nguyên cũng không ngưng tụ bao nhiêu, đúng là phung phí của trời!
Phượng tiên tử nói một phen, Lâm Minh âm thầm líu lưỡi, không ngờ Phượng tiên tử cũng có một mặt mạnh mẽ như vậy. Đối mặt với kẻ địch của mình, lời nói sắc bén không chút lưu tình.
Phượng tiên tử nó rõ ràng chọc vào chỗ đau của Tôn Viêm Minh, sắc mặt hắn khó coi, nhưng không phản bác được Phượng tiên tử. Vô tình ánh mắt Tôn Viêm Minh liếc qua Lâm Minh, bỗng khẽ hô một tiếng, tiếp theo mỉm cười. Vốn hắn nghĩ Lâm Minh chỉ là người hầu của Phượng tiên tử, lười liếc tới hắn, nhưng bây giờ lại phát hiện trên người Lâm Minh có điều thú vị.
– Ngươi là võ giả hạ giới phi thăng?
Tôn Viêm Minh liếc một cái nhìn ra thân phận của Lâm Minh, võ giả Thần Vực khác biệt rõ rệt với võ giả hạ giới chính là chân nguyên trong người khác biệt. Võ giả Thần Vực, tu luyện rút lấy nguyên khí thiên địa Thần Vực lẫn lộn, năng lượng trong người mạnh mẽ hung bạo, sẽ không bình thản như năng lượng của võ giả hạ giới.
– Mệnh Vẫn tầng năm liền phi thăng Thần Vực, chậc chậc, nhất định phải có cường giả tuyệt thế tu thành thế giới trong cơ thể hộ pháp cho ngươi, bằng không lúc ngươi phi thăng sẽ bị lực thiên phạt đánh thành tro bụi, khó trách mấy ngày trước Yến sư muội tiêu hao rất nhiều Tử Dương thạch hạ giới một chuyến, chính là vì dẫn độ ngươi? Đúng là thần kỳ, một cái võ giả hạ giới đáng để Yến sư muội coi trọng như vậy, tự mình dẫn độ?
– Hay là Yến sư muội tự biết trong môn phái không có bao nhiêu người ủng hộ, kém xa Cửu Dương sư huynh, liền muốn thành lập thế lực trực hệ của mình, bắt đầu từ “trẻ con” này?
Tôn Viêm Minh cố ý nhấn mạnh hai chữ “trẻ con”, không nói cũng hiểu hàm ý trào phúng. Với cảnh giới của hắn, võ giả hạ giới Mệnh Vẫn tầng năm phi thăng thật chỉ có thể coi là trẻ con.
– Yến sư muội đợi tương lai những võ giả hạ giới phi thăng này phát triển, có thể giúp ngươi chống đỡ cục điện? Ha ha ha ha, ta nói Yến sư muội, ngươi tính toán trông cậy vào võ giả hạ giới có phải là quá ngây thơ không?
Tôn Viêm Minh vuốt cằm, không kiêng nể nhìn Lâm Minh từ trên xuống dưới, cảm giác của hắn cũng ngang ngược tiện vào người Lâm Minh, muốn lật xem hết cả trong lẫn ngoài. Đây là hành vi cực kỳ không lễ phép, Lâm Minh vô cùng khó khăn muốn ngăn cản thần niệm này, nhưng sắp không cản nổi.
– Chậc chậc, mặt mày thanh tú, đúng là dạng mặt trắng mà.
Tôn Viêm Minh lộ ra ý cười sâu xa, rõ ràng có ám chỉ, nhưng một câu này lại chọc giận Phượng tiên tử. Trong mắt Phượng tiên tử lóe lên tia sáng lạnh, khoảng khắc chưa đủ 1/10.000 giây, trong mắt Phượng tiên tử bắn ra một tia ánh sáng xanh nhạt, trực tiếp bắn vào trong người Tôn Viêm Minh. Thân thể Tôn Viêm Minh chấn động, dường như gặp chuyện gì cực kỳ đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo lui ra sau một bước lớn, sắc mặt tái nhợt.
Như vậy, cũng cắt ngang cảm giác của Tôn Viêm Minh, để Lâm Minh không cần chống cự áp lực mạnh mẽ kia nữa.
Rõ ràng thực lực của Tôn Viêm Minh chênh lệch xa với Phượng tiên tử, bằng không nhất quyết sẽ không bị một ánh mắt của Phượng tiên tử đánh lùi.
“Đó là chiến linh?”
Lâm Minh sửng sốt, vừa nãy xảy ra nhanh như chớp giật, hắn không nhìn rõ, chỉ có thể đoán là hào quang của chiến linh, hơn nữa tuyệt đối không chỉ là chiến linh Hoàng Kim!
Đạt tới cảnh giới chiến linh Hoàng Kim, ý chí sẽ trực tiếp ảnh hưởng hiện thực, uy lực tăng bội lần, Phượng tiên tử rõ ràng vượt xa cảnh giới này!
Càng đến cảnh giới về sau, chiến linh ảnh hưởng chiến lực càng lớn, hiện giờ Phượng tiên tử chỉ dựa vào chiến linh đã làm Tôn Viêm Minh chịu thiệt.
Điều này làm Lâm Minh cảm thấy bất ngờ, vốn tưởng Tôn Viêm Minh này có thể khiêu chiến Phượng tiên tử, ít nhất phải có thực lực gần bằng Phượng tiên tử, không ngờ chênh lệch lớn như thế, hẳn là có chỗ dựa gì? Là Cửu Dương sư huynh kia? Cũng đúng, nếu không có chỗ dựa mà dám đối nghịch với người mạnh hơn mình, đúng là muốn chết.
Lâm Minh đang nghĩ ngợi, Yến Phượng Tiên phát ra vòng sáng đỏ quấn quanh người Lâm Minh, lạnh giọng nói:
– Chúng ta đi!
Nói xong Yến Phượng Tiên bay vụt đi như chớp, để lại Tôn Viêm Minh sắc mặt âm trầm. Hắn lấy ra nuốt một viên đan dược dưỡng hồn tùy thân, trong mắt xẹt qua kiêng kỵ cùng âm độc.
“Yến Phượng Tiên, coi như ngươi lợi hại, chờ Cửu Dương sư huynh trở thành Cung chủ Phượng Minh Cung, ngươi sẽ xong rồi. Đến lúc đó, ta xé đi lớp áo ngoài kiêu ngạo của ngươi, lăng nhục ngươi một phen!”