Hồ gia tỷ muội cũng đang tò mò quan sát Ngô Pháp và Ngô Thiên, họ chừa từng gặp võ giả nào kiểu như tỷ muội mình.
Chỉ có điều đối phương nhìn họ với ánh mắt như muốn nuốt chửng đó, khiến họ hơi sợ sệt, không khỏi nấp vào sau Dương Khai.
Động tác nhỏ của họ khiến Ngô Pháp và Ngô Thiên nhận ra mình đang thất thố, vội vàng người hiền lành, cố toát ra biểu hiện vô hại và hòa nhã.
– Hai vị là Các chủ Song Tử Các đúng không? Dương Khai mỉm cười hỏi.
Ngô Pháp và Ngô Thiên nghiêm mặt lại, chắp tay nói: – Đúng vậy, các hạ là Dương Thánh chủ?
Dương Khai gật đầu.
– Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Ngô Pháp nói, cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: – Dương Thánh chủ, hai vị cô nương này…
Dương Khai mỉm cười cắt lời lão: – Vào trong đã rồi nói.
Nói xong, liền dẫn Hồ gia tỷ muội đi thẳng vào trong Đại điện.
Ngô Pháp và Ngô Thiên liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đuổi theo.
Đến khi chủ khách đã an tọa, Dương Khai sai người dâng trà, rồi mới ung dung nói: – Ta sẽ nói thẳng, ừm, mục đích chuyến này của hai vị Các chủ, ta rất rõ.
Ngô Pháp kích động, lắp bắp nhìn Dương Khai, đợi câu tiếp theo của hắn.
– Có điều Cửu Thiên Thánh Địa ta và Song Tử Các xưa nay chưa từng có qua lại, hơn nữa bổn Thánh chủ cũng không quen biết hai vị Các chủ, nên… có một số chuyện phải nói cho rõ ràng trước, mong hai vị Các chủ thông cảm!
– Dương Thánh chủ nói không sai, nên thế. Ngô Pháp và Ngô Thiên liền bày tỏ thái độ.
– Nói thế này đi, các ngươi muốn hai người họ đến Song Tử Các đúng không?
Ngô Pháp và Ngô Thiên cùng gật đầu.
– Vì họ nắm giữa truyền thừa tối cao của Song Tử Các, là hy vọng chấn hưng của Song Tử Các, hai người họ cũng rất muốn đến Song Tử Các xem thử thế nào, điể, này ta đã xác nhận với họ rồi.
– Thật sao? Ngô Pháp vui mừng, cảm kích nhìn sang Hồ gia tỷ muội.
Họ cứ lo thấp thỏm là hai tỷ muội này không chịu đi cùng mình, nếu đương sự không muốn vậy, thì họ cũng không thể miễn cưỡng.
Nơi này là Cửu Thiên Thánh Địa, cao thủ như mây, hai huynh đệ họ chỉ có tu vi Nhập Thánh nhất tầng cảnh, tuy liên thủ lại có thể chiến thắng một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, nhưng ở Cửu Thiên Thánh Địa thì công lực như vậy quá yếu.
Họ đã đợi ở đây mấy ngày, cảm nhận được từng luồng khí tức kinh khủng từ một ngọn núi gần đó, không hoài nghi rằng nơi đây có cao thủ Nhập Thánh tam tầng cảnh trấn thủ.
Dám làm càn ở đây chính là tự đào mồ chôn mình.
– Đây là chuyện nguyện ý của đôi bên, vốn dĩ một người ngoài như ta không tiện nói gì. Dương Khai cười ôn hòa. – Nhưng hai vị cô nương này giống như… ừm, như muội muội ta vậy.
Hắn vừa dứt lời, Hồ gia tỷ muội liền liếc nhìn hắn một cái đầy sâu xa.
Dương Khai vờ như không thấy, tiếp tục: – Hơn nữa, họ cũng mới đến Thông Huyền đại lục gần đây, trước đó luôn sống trong một Tiểu Huyền Giới, không biết gì về nơi này, nên ta phải giúp họ hỏi cho rõ ràng.
– Dương Thánh chủ cứ nói, hai huynh đệ ta sẽ cho ngài câu trả lời thích đáng. Ngô Pháp nghiêm mặt đáp.
– Nếu họ đến Song Tử Các, sẽ có đãi ngộ thế nào? Dương Khai cũng không khách khí nữa, trực tiếp dò hỏi.
Ngô Pháp nghĩ rồi nói: – Long Phượng Phủ có một đệ tử là Tôn Ngọc, là truyền nhân Long Hoàng. Long Phượng Phủ đối đãi với Tôn Ngọc ra sao thì Song Tử Các ta đối đãi với hai vị cô nương này thế đó.
Dương Khai gật đầu hài lòng: – Nếu sau này họ muốn trở về đây?
– Bọn ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, truyền thừa của Song Tử Các có thể phát dương quang đại là tốt rồi, còn về việc phát dương quang đại ở đâu thì không thành vấn đề.
– Họ đến đó, về mặt tu luyện…
– Bọn ta sẽ cung cấp cho họ vật tư tu luyện tốt nhất, môi trường tu luyện tốt nhất trong tông môn. Thậm chí hai huynh đệ ta có thể bảo vệ họ mọi lúc, không để họ gặp phải bất cứ tổn hại nào, trừ phi bọn ta chết đi.
– Đồng Khí Liên Chi Thần Công mà họ nắm giữ…
– Nếu họ không muốn nói, không ai được ép buộc. Đó là cơ duyên mà tổ tông Song Tử Các ta đã ban cho họ.
– Họ…
…
Dương Khai nói ra từng câu, Ngô Pháp và Ngô Thiên đáp huynh một câu đệ một câu, như đã thương lượng xong, vẻ mặt thành khẩn, tất cả đều đã nhận lời vô điều kiện, mọi câu trả lời đều đáng hài lòng.
– Họ…
– Dương Khai! Hồ Kiều Nhi khẽ chọc hắn một cái, nháy mắt ra hiệu: – Được rồi đấy, đừng làm khó người ta nữa.
Những điều kiện, những câu hỏi Dương Khai đưa ra đều vô cùng thực dụng và xảo quyệt, Hồ gia tỷ muội thực sự không muốn thấy Ngô Pháp và Ngô Thiên hứa đi hứa lại nữa.
Họ đã cảm nhận được thành ý của đối phương rồi.
– Vậy cứ thế đi. Dương Khai cười khà khà, quay qua một bên nói: – Từ Hối, chuẩn bị ít Thánh đan dùng để tu luyện, đưa cho họ mang theo đi đường. . Truyện Light Novel
– Vâng! Từ Hối vội vàng ra ngoài sắp xếp.
Mấy ngày qua, Hạ Ngưng Thường và năm vị đại sư luyện xong đan dược mà những người cầu đan yêu cầu, còn tiếp tục luyện chế, nên Thánh địa hiện cũng đã tích góp được không ít Thánh đan, Linh đan.
Ngô Pháp và Ngô Thiên rùng mình, đều nhìn Dương Khai một cách kinh ngạc.
Thứ như Thánh đan không nhiều, nhưng vị Dương Thánh chủ này lại định tặng một ít cho hai vị cô nương này, có thể thấy địa vị của hai người họ trong lòng hắn không hề thấp.
Ngay lập tức, thần sắc họ đều lộ rõ nét ám muội.
– Hai người muốn khi nào thì đi? Dương Khai quay sang nhìn Hồ gia tỷ muội.
Hồ Kiều Nhi trầm ngâm: – Còn phải xem ý của hai vị tiền bối.
Ngô Pháp có vẻ nôn nóng: – Khởi hành ngay bây giờ đi, đường sá xa xôi, đến Song Tử Các ít nhất cũng phải hai tháng.
– Cũng được, Hồ Kiều Nhi gật đầu, nhìn sang Dương Khai: – Phía cha ta, ngươi giúp ta chào một tiếng, lần này bọn ta đến Song Tử Các xem thử thế nào đã, một thời gian sau sẽ quay lại, để ông ấy khỏi lo lắng.
– Biết rồi. Dương Khai gật đầu.
– Hai vị cô nương xưng hô thế nào? Ngô Pháp và Ngô Thiên đã bước đến, hỏi thăm danh tính của Hồ gia tỷ muội, sau này họ sẽ ở lại Song Tử Các một thời gian dài, danh tính tất cũng phải hỏi rõ.
Hồ gia tỷ muội vội vàng trả lời.
Bốn người họ trò chuyện vui vẻ, bầu không khí rất hòa hợp, hai vị Các chủ Song Tử Các còn có vẻ rất an lòng, ánh mắt nhìn Hồ gia tỷ muội cũng hiền lành chứa chan.