hỏi được nguyên nhân.
Việc này cũng kinh động đến bảo vệ của sân bay, họ ra mặt xử lý.
“Thưa cô, cô làm sao vậy?”
“Con, con của tôi.. ” Cô ta ấp úng nói.
“Con? Con gì chứ?”
“Anh bế con của tôi lại đây cho tôi đi. Các người lại đi giúp bọn cướp cướp con của tôi đi mất” Đôi mắt của người phụ nữ kia đỏ hoe, thở than khóc lóc lên án giống như bọn họ đã phạm phải tội ác tày đình vậy.
“Con sao?” Hứa Trúc Linh nghi ngờ, nhìn bà ta một cách khó hiểu.
Cố Thành Trung cau mày lại như hiểu được mọi chuyện liền để đứa bé vào trong vòng tay của Hứa Trúc Linh nói Khương Anh Tùng, cậu đưa Trúc Linh lên máy bay trước đi.
Tôi sẽ theo sau.”
“Dạ” Khương Anh Tùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề liền nhanh chóng đưa Hứa Trúc Linh rời khỏi đó.
Cô nắm ống tay áo của Cố Thành Trung chớp mắt hồ nghi hỏi: “Sao lại vậy chứ? Tại sao cô ta nhìn thấy Cố Hy lại nói là con của cô ta chứ?”
“Em không nhận ra sao, cô ta chính là một người điên. Em không cần phải xen vào mà hãy nhanh chóng lên máy bay. Anh sẽ theo sau. Khương Anh Tùng” Anh tăng thêm ngữ khí nhắc nhở Khương Anh Tùng.
Khương Anh Tùng lập tức kéo cô đi.
Cô nghiêng ngả lảo đảo quay đầu lại liếc nhìn người phụ nữ kia.
Cô ta bị bảo vệ ngăn lại, bò sát trên mặt đất mà nước mắt đầm đìa.
“Con của tôi, đó là con của tôi. Tại sao lại muốn cướp con của người khác chứ? Cướp, các người đều là cướp” Lúc Hứa Trúc Linh qua cửa kiểm tra an ninh cần phải trình căn cứ chứng minh của đứa bé, khi cô lấy nó ra thì các ngón tay đều run rẩy.
Cô được đưa ra phòng chờ sân bay, cô ôm chặt đứa bé vào lòng nhưng vì hoảng hốt mà làm đau cục cưng.
Đứa bé khóc ré lên, trong chớp mắt kéo cô định thần trở lại.
“Cô Linh…” Khương Anh Tùng nhìn cô với vẻ không an tâm.
“Anh… anh hãy giúp tôi trông đứa bé chút thôi. Tôi đi một chút sẽ quay lại” Đột nhiên cô đứng vụt dậy, đặt đứa bé vào trong tay.
Khương Anh Tùng rồi đi ngược dòng người hướng về phía cửa ra vào.