Hoắc Tôn bị một chưởng của Diệp Thành đánh cho liên tục lùi về phía sau.
Keng!
Bên kia, đòn tấn công của Cơ Tuyết Băng cũng đã tới, nhất kiếm đâm xuyên hư không, âm dương đảo ngược, càn khôn nghịch chuyển, uy lực vô song, hơn nữa còn là đòn đánh vào linh hồn.
“Uy lực không yếu”, vẻ mặt Diệp Thành hờ hững, hắn tung ra đại chiêu màu vàng kim.
Bang!
Nhất kiếm vô song của Cơ Tuyết Băng lập tức bị Diệp Thành nắm trong tay, thân xác Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo khiến Diệp Thành có thể tay không chống lại nhất kiếm này.
Hai người cứ đứng đối đầu với nhau trong khoảng không như thế, Cơ Tuyết Băng cầm chuôi kiếm, Diệp Thành cầm lưỡi kiếm.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Cơ Tuyết Băng không rút sát kiếm ra mà chỉ nhìn Diệp Thành chăm chú.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn Tần Vũ mà người đời đồn đại ở khoảng cách gần thế này, khi nhìn thấy đôi mắt lãnh đạm kia, cô ta có một thoáng thất thần, nó mang đến cho cô ta cảm giác không chân thực.
“Ta nói rồi, ta là Tần Vũ”, Diệp Thành ung dung nở nụ cười, sức mạnh của kim quyền rất đáng sợ, sát kiếm của Cơ Tuyết Băng vỡ vụn, mạnh như Huyền Linh Chi Thể mà cũng bị lùi về sau.
“Ta còn có việc, các ngươi cứ từ từ nói chuyện”, sau khi đánh lùi Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành bước về phía trước.
“Đứng lại”, đối diện là Hoắc Tôn sát phạt tới, hắn ta giẫm trên biển Thái Âm, tay trái vung ra Thái Âm Chỉ, lại là Thái Cực Âm Thiên Ấn.