“Vậy chỉ có một lý do thôi.” Tiểu Thất nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần rồi làm giọng bí ẩn nói.
“Lý do gì?” Cậu năm Tào nhướn mày, anh ta cũng rất muốn nghe thử xem Tiểu Thất có thể nói được điêu gì hay ho.
Tịch Xuyên cũng thấy có chút tò mò, anh ta cũng muốn biết lý do duy nhất mà Tiểu Thất sắp nói là gì. Đến cả Nguyễn Hạo Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, tất nhiên ánh mắt anh không còn quá lạnh lùng như khi nhìn Tịch Xuyên nữa.
Tiểu Thất ngồi thẳng lưng, đoạn cậu ta hắng giọng rồi nghiêm túc cắn rõ từng chữ: “Đó là do chị dâu không muốn về với anh ba.”
Câu này của Tiểu Thất lại một lần nữa đúng y không trượt phát nào!
Tịch Xuyên ngơ ra giây lát, thằng bé Tiểu Thất này đúng là hiểu biết ghê thật, câu nói này đã đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề, đúng thật mọi chuyện đều là do chị dâu không muốn quay về với anh ba
Nếu chị ấy bằng lòng quay về với anh ba thì đã không sinh ra đủ thứ dây mơ rễ má như vây.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn vê phía Tiểu Thất, thằng nhóc ngang ngược này càng ngày càng khó ưa mà.
Mặt thư ký Lưu vô thức giật giật, Tiểu Thất có biết thì biết trong lòng thôi, việc gì phải nói thẳng ra chứ?
Làm vậy có khác nào muốn giết người đâu?
Tiểu Thất đúng là không hiểu chuyện mà, trong tình huống này mà nói thế thì chẳng khác gì đang kích thích chủ tịch. Chủ tịch đây giờ thật sự không thể chịu đựng thêm một cú sốc nào nữa.
“Ai da, khó hiểu thật đấy, tại sao chị dâu lại phải li hôn với anh ba chứ? Tại sao lại phải trốn đi như vậy? Tại sao anh ba đi tìm chị ấy mà chị ấy lại không chịu quay về với anh ba?” Trong đầu cậu năm Tào lúc này đang chứa một vạn câu hỏi vì sao.
Dĩ nhiên là cậu năm Tào không tài nào nghĩ ra câu trả lời.
Lúc đầu khi Nguyễn Hạo Thần cưới Tô Khiết thì anh ta cảm thấy Tô Khiết không xứng với anh ba của mình.
Nhưng rồi sau đó khi nhận ra sự khác biệt của cô lúc ở Danh Tước thì anh ta lại cảm thấy Tô Khiết cũng rất ổn.