Đặc biệt là lúc nãy, đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, giống như đã xảy ra chuyện lớn.
Cảm giác này rất không tốt.
Nhớ lúc em trai Giang Châu qua đời, Giang Nghĩa cũng có tâm trạng bất an này.
Cốc cốc cốc, gõ cửa.
Đinh Thu Huyền mở cửa để anh đi vào: “Trận đấu hôm nay thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi, lấy được vị trí đầu tiên. Hợp đồng cũng vì vậy mà được gia hạn, sau này anh không cần đi đến đội xe nữa, nhưng vẫn có thể tiếp tục nhận lương.”
“Rất tốt, sau này thu nhập của anh còn cao hơn em.”
Hai vợ chồng đang trò chuyện vui vẻ, thì điện thoại của Giang Nghĩa vang lên.
Là Tôn Tại Ngôn gọi đến.
“Ừ?”
Muộn như vậy rồi, Tôn Tại Ngôn gọi điện đến làm gì?
Giang Nghĩa nhận điện thoại, thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Muộn vậy còn gọi điện thoại cho tôi.”
“Lão đại, xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, chỉ là không nói, một người thông minh, quyết đoán như Tôn Tại Ngôn, ngập ngừng ấp úng không nói ra được.
Giang Nghĩa nhạy bén cảm nhận được nhất định đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Tôn Tại Ngôn không thể có phản ứng như thế này.
“Rốt cuộc là làm sao?” Giang Nghĩa lại hỏi.
“Lão đại, anh phải chuẩn bị tinh thần.”