Hồng Liên xoay Thẩm Ngọc đối diện với mình, vỗ vỗ vào chân Thẩm Ngọc.
“….. Xương cốt không gãy, chúng ta đi thôi? Ta không được như Tống đại gia của ngươi, không có sức mà cõng ngươi.” Hồng Liên sách một tiếng, “Còn ngớ ra đó làm cái gì? Còn không mau tới cởi trói cho tiểu mỹ nhân!”
Mấy tên tráng hán đưa mắt nhìn nhau, Hồng Liên là hồng bài tiểu quan Tần Hoài Lâu, chỉ là hắn thật là một người có bản lĩnh, không biết lăn lộn thế nào,chớp mắt đã là chủ nhân của bọn họ, chủ nhân ra lệnh đương nhiên là phải nghe theo.
“Ngươi dám!” Vương phi vừa tức vừa gấp, “Các ngươi ngay cả mệnh lệnh của Bổn Vương phi cũng không nghe theo sao?! Hồng Liên! Ngươi tại sao phải giúp tiểu tiện nhân này! Ngươi là đồ lật lọng đê tiện….”
Bốp!!!
Một cái bạt tai rơi ở trêи mặt Vương phi, nháy mắt đỏ bừng, có thể thấy được Hồng Liên dùng khí lực lớn đến thế nào.
Hồng Liên vẫy vẫy tay của mình: “Đau chết ta…ta là đồ đê tiện, đúng vậy, nhưng không phải người nào cũng có thể nói.”
“Ngươi dám đánh ta?! Ngươi chết chắc rồi! Toàn bộ người Tần Hoài Lâu đều phải chôn cùng với ngươi!”
Vương phi giận đùng đùng muốn bỏ đi, lại bị một tên tráng hán ngăn lại.
“Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi còn dám giết người diệt khẩu sao!?”
Hồng Liên cười nhạo một tiếng: “Mới vừa nãy Vương phi có nói rồi, đây chính là Tần Hoài Lâu nha, người chết cũng không chỉ có một, ngươi coi như có gọi rách cổ họng người bên ngoài cũng không nghe thấy được, dù sao Vương phi đây cũng là lén lút chạy ra khỏi vương phủ, ngay cả Vương gia cũng không biết ngươi đi đâu.”
“Ngươi….. ngươi…ngươi dám!”
Vương phi lùi về phía sau vài bước, cuối cùng cũng biết sợ, nàng hối hận bản thân không mang theo mấy tên hạ nhân cùng nha hoàn, để không làm ầm lên, bí mật đem Thẩm Ngọc xử trí, nàng không có nói cho bất luận người nào! Vạn vạn không nghĩ tới Hồng Liên lại đột nhiên trở mặt.
“Dĩ nhiên là không dám…..nha, Vương phi mới vừa rồi không phải nói muốn thật tốt sảng kɧօα”ϊ một phen sao, mấy người các ngươi, liền thật tốt hầu hạ Vương phi, từng người từng người thay phiên nhau hầu hạ nha!”
“Việc này….” Mấy tên tráng hán còn có chút bồn chồn lo lắng, “Chủ nhân, chúng ta thật ra tay với Vương phi sao?”
Hồng Liên miệt thị liếc mắt một cái: “Làm sao? Các ngươi sợ? Một đám nhát gan, đã bước chân vào ám các Tần Hoài Lâu, có người nào không phải là ngoan ngoãn đi ra ngoài? Có cao quý hơn nữa cũng là một người, vẫn là chưa chịu khổ bao giờ, các ngươi không chỉnh nàng cho thật tốt, tính ăn không chén cơm này của Tần Hoài Lâu chắc.”
“Dạ! Được ngủ một lần với công chúa đương triều, có chết cũng đáng!”
Các tráng hán ánh mắt sáng lên, vây hướng Vương phi.
“Các ngươi dám! Ta là Vương phi! Là công chúa! Các ngươi đám cẩu nô tài này…làm sao dám….ta sẽ nói cho hoàng huynh…chém đầu chó của các ngươi! Các ngươi sẽ chết không được tử tế!…”
Vương phi hoảng sợ hét toáng lên, theo cánh cửa ám các đóng lại mà trở nên yên lặng như tờ, Hồng Liên dán sát tai vào khung cửa, nghe được một tiếng the thé kêu lên thê lương thảm thiết, lúc này mới hài lòng kéo Thẩm Ngọc rời đi.
Thẩm Ngọc tắm xong uống chén trà Hồng Liên rót cho, mới hoàn hồn lại, bụm mặt ô ô khóc nức nở.
“Được rồi được rồi, ngươi cũng không bị làm sao mà.” Hồng Liên không nhịn được nói.
Thẩm Ngọc nuốt xuống mặn chát, ngẩng đầu dùng thủ ngữ hỏi: “Ngươi tại sao lại cứu ta?”
Hồng Liên nhổ vỏ hướng dương ra: “Nào có cái gì tại sao, ta sợ ngươi bị người làm bẩn, người nào đó lại đau khổ xuất gia làm hòa thượng, ngươi trước cứ ở lại Tần Hoài Lâu đi, đừng đi ra ngoài, gương mặt nhỏ bé này của ngươi thật đúng là làm người thương, thời điểm bị ân khách nào nhìn thấy coi trọng, ta không có chịu trách nhiệm đâu đó.”
Thẩm Ngọc gật gật đầu, Hồng Liên nhìn vẻ mặt hiền lành lại ngốc ngốc của y, đúng là giận không chỗ phát tiết mà.
“Nhìn dáng vẻ uất ức giống tiểu tức phụ kia của ngươi, ta ở vương phủ đã từng nói qua với ngươi rồi, trêи đời này người không thể dựa dẫm vào nhất chính là nam nhân, ngươi nếu không phải cứ mãi trầm luân…dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay… thôi, ta cũng chẳng muốn tốn nước miếng thêm nữa.”
Nhìn vết thương trêи người Thẩm Ngọc, Hồng Liên vẫn là không thể nhẫn tâm, độc miệng khích bác y.