Con búp bê này treo hơi cao, một mình Lâm Thu Thạch không có cách nào gỡ xuống, liền bế Nguyễn Nam Chúc lên, để hắn duỗi tay với.
Nguyễn Nam Chúc bắt lấy búp bê cầu nắng kia, túm đoạn sợi bông lấy nó từ trên trần nhà xuống.
“Tôi mở đây.” Nguyễn Nam Chúc nói một câu như vậy, động tác trên tay đã bắt đầu. Bọn họ không có quá nhiều thời giờ để do dự, sư tu kia đã sắp bước tới cửa, rời khỏi đền thờ này cũng chỉ là hai ba bước chân.
Sau khi mở vải trắng, đầu người bị bọc bên trong lộ ra.
Lâm Thu Thạch có chút lo lắng, ánh mắt đặt trên con búp bê căn bản không dám rời đi, cho đến khi nhìn thấy một cái đầu thuộc về sư tu bên trong tấm vải trắng đã mở ra hết, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Cái đầu này không có tóc, trên đầu có sẹo năng giới, hai mắt nhắm nghiền, biểu tình đạm nhiên, cũng không phát ra tiếng khóc kêu thê lương như những con búp bê cầu nắng khác, ngược lại khóe miệng mang theo ý cười từ bi.
“Tiếp theo làm sao bây giờ?” Lâm Thu Thạch nhìn nhìn cái đầu này, lại nhìn pho tượng sư tu dừng lại ở bên kia, nói, “Quăng lên?”
“Tôi thử xem.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Không cam đoan nhất định sẽ đúng……”
Hắn nói chuyện, cầm đầu người cẩn thận đi tới trước mặt pho tượng sư tu, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng đặt cái đầu trong tay lên cổ pho tượng.
Ngay sau đó, cái đầu kia liền mở mắt, mắt sáng như đuốc, niệm câu a di đà phật.
Trong phòng tức khắc gió lớn gào thét, ngoài phòng gió cuốn nước mưa bay vào đền thờ, Lâm Thu Thạch bị thổi đầy mặt đều là nước mưa, hắn đang lo lắng, liền nghe thấy tiếng đồng thau rơi xuống đất vang lên thanh thúy.
Âm thanh này hắn quá quen thuộc, đúng là tiếng chìa khóa rơi xuống mặt đất.
Chỉ thấy pháp trượng của sư tu kia, biến thành một chiếc chìa đồng, tay hắn vốn dĩ cầm pháp trượng, lúc này lại biến thành tư thế nâng đầu Thôi Học Nghĩa.
“Cứu mạng…… Cứu mạng……” Tiếng kêu của Thôi Học Nghĩa dần dần mỏng manh, ánh mắt oán hận của hắn ta từ từ cứng đờ, da thịt bắt đầu xuất hiện lấm tấm màu đen, cuối cùng lại hoá thành đá.
Sư tu lại niệm một câu a di đà phật.
Mưa to tán loạn ngoài cửa sổ ngừng trong nháy mắt, mây đen trên bầu trời bắt đầu tan đi, sư tu chậm rãi đi ra bên ngoài, ném đầu người đang nâng trên tay vào trong miệng giếng trước mặt.
Sau đó, thả người, cũng nhảy vào giếng.
Nước giếng lại lần nữa quay cuồng, ngay sau đó mực nước bắt đầu nhanh chóng rút xuống, cho đến khi lại khô cạn lần nữa.
Mà những bộ xương khô vốn dĩ ở dưới đáy giếng cũng không thấy bóng dáng, dường như sau khi xoa dịu nỗi phẫn nộ của sư tu, bọn chúng liền cũng được thả tự do từ nơi bị giam cầm.
Lâm Thu Thạch nghe thấy kẽo kẹt một tiếng, hắn vừa quay đầu lại, phát hiện một cánh cửa sắt đen nhánh xuất hiện ở nơi vốn dĩ đặt pho tượng sư tu bên trong đền thờ, mà chìa khóa đồng lúc này, Nguyễn Nam Chúc đang cầm trong tay.
Bọn búp bê cầu nắng, cũng không hề khóc kêu, Nguyễn Nam Chúc hiếu kỳ nói: “Anh nói hiện tại chúng nó ở bên trong có bộ dáng gì?”
“Không biết.” Lâm Thu Thạch làm sao mà đoán được.
“Mở ra một con nữa nhìn xem.” Nguyễn Nam Chúc nói, hắn vừa nói vừa đi tới vị trí treo búp bê cầu nắng trong Thần Từ, ý bảo Lâm Thu Thạch bế hắn lên.
Lâm Thu Thạch có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghe theo hắn nói, đi đến bên cạnh hắn bế hắn lên, cho Nguyễn Nam Chúc gỡ thêm một con búp bê cầu nắng.
Nguyễn Nam Chúc tháo lớp vải trắng bên ngoài ra, trông thấy đầu người được bọc bên trong, vẫn là bộ dáng đầu người, chỉ là lúc này lại biến thành đá, Nguyễn Nam Chúc lẩm bẩm: “Cũng không biết mang ra ngoài có được không……”
“Nếu không thì thế nào?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Không có thì là vô dụng.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Thứ không phải đạo cụ thì căn bản không thể mang ra khỏi thế giới này, đi ra ngoài liền biến mất.”
Lâm Thu Thạch suy nghĩ một chút, vậy vận khí của hắn thật đúng là không tồi, chưa đi được bao nhiêu cửa, đạo cụ đã có ba món.
“Cổ Nguyên Tư bên kia làm sao bây giờ, có phải quay về nói cho bọn Tiểu Trà là cửa mở không?” Lâm Thu Thạch hỏi, cửa đã thấy chìa khóa cũng có, bọn họ có thể cứ như vậy đi ra ngoài, nhưng Cổ Nguyên Tư bên kia vẫn là một tai hoạ ngầm.
“Thật ra cũng không cần thiết phải trở về, trời sáng rồi, trong cửa cũng không có thứ gì nguy hiểm, bọn họ sớm muộn gì cũng có thể phát hiện ra cửa. Còn Cổ Nguyên Tư —— anh cảm thấy thế nào?” Nguyễn Nam Chúc nhìn về phía Lâm Thu Thạch, “Nếu anh muốn chơi chết hắn ta, chúng ta vẫn có thể ra ngoài muộn mấy ngày, tuy rằng khá phiền toái, nhưng luôn có biện pháp.”
“Hắn ta……” Thực ra tâm tình của Lâm Thu Thạch đối với người này có chút phức tạp, cùng là cấu kết với nhau làm việc xấu, tuy rằng là bọn Lâm Tinh Bình vi phạm pháp lệnh, nhưng nếu không có người thuê là Cổ Nguyên Tư, cũng sẽ không có đơn mua bán này. Không có mua bán thì sẽ không có thương tổn, lời này vẫn là rất có đạo lý.
“Vậy thì cứ để cửa thẩm phán hắn ta đi.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Thôi Học Nghĩa với Lâm Tinh Bình đã chết, dựa theo quy tắc trong cửa, Cổ Nguyên Tư sẽ kế thừa cánh cửa của người đã chết có cấp cửa cao nhất trong đội, Lâm Tinh Bình ít nhất đã qua cửa thứ sáu, cửa tiếp theo của Cổ Nguyên Tư, ít nhất cũng là cửa thứ bảy.”
Một người mới tiếp xúc với cửa, cửa thứ hai đã là cửa thứ bảy, tám chín phần mười dữ nhiều lành ít.
Lâm Thu Thạch nói: “Được rồi.” Hắn thở dài, “Có phải tôi đã quá lương thiện hay không?”
“Nếu anh không lương thiện, tôi cũng sẽ không mời anh gia nhập Hắc Diệu Thạch.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Có một vài điểm mấu chốt không thể đụng vào, một khi vượt quá giới hạn, thì sẽ không ngừng trượt dốc, còn cuối cùng rơi xuống nơi nào, ai cũng không biết.” Cánh cửa thứ nhất, nếu không phải do thái độ đối xử của Lâm Thu Thạch, hắn cùng Lâm Thu Thạch cũng sẽ không có những kỷ niệm ngày hôm nay.
“Ừ.” Lâm Thu Thạch gật gật đầu, ý bảo chính mình đã hiểu.
Theo Nguyễn Nam Chúc nhiều cửa như vậy, kỳ thật hắn cũng nhìn ra được, Nguyễn Nam Chúc nếu thật sự muốn động thủ với đồng đội ở trong cửa là chuyện rất đơn giản. Chỉ cần hắn muốn, hắn luôn có thể chơi chết người đi theo bên cạnh, lại còn vui vẻ thoải mái dưới sự bảo hộ của quy tắc đi tìm kiếm chìa khóa và cửa. Dù sao chỉ cần không phải trực tiếp động thủ, những người chết mơ hồ đó căn bản không có biện pháp báo thù.
Nhưng Nguyễn Nam Chúc lại không lựa chọn loại biện pháp mưu lợi này, hơn nữa cực kỳ kiêng kị với nó. Lâm Thu Thạch không biết vì sao lại rất bội phục với loại kiên trì này của hắn.
“Chúng ta đi ra ngoài trước.”
Nguyễn Nam Chúc nói, “Đi thôi.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.
Nguyễn Nam Chúc dùng chìa khóa mở cửa, con đường tản ra ánh sáng ấm áp xuất hiện ở trước mắt hai người.
Lâm Thu Thạch cất bước đi vào đường hầm tản ra ánh sáng, Nguyễn Nam Chúc theo sát sau đó, hai người rời khỏi thế giới bên trong cánh cửa.
Hình ảnh xoay chuyển, Lâm Thu Thạch trở về hành lang khách sạn.
Hắn cùng Nguyễn Nam Chúc vừa đến, bọn Lâm Tinh Bình cũng ra theo, chỉ là Lâm Tinh Bình nhìn bọn họ một cái, liền nhào về phía bọn họ, gầm rú nói: “Chúng mày —— bọn lừa đảo chúng mày —— bọn lừa đảo ——”
Lâm Thu Thạch lắc mình né tránh, lạnh nhạt nhìn cô ta.
Lâm Tinh Bình còn muốn nói cái gì nữa, lại đột nhiên mở miệng khóc thét mấy câu, sau đó xoay người liền nhào về phía cửa kính cuối hành lang. Cô ta mở cửa kính, thân thể cứ như là không thể khống chế, nhảy thẳng xuống từ chỗ cửa kính đó, tiếp theo Lâm Thu Thạch liền loáng thoáng nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn có tiếng hò hét ồn ào bên trong đám người.
Thôi Học Nghĩa với Cổ Nguyên Tư cũng xuất hiện, Thôi Học Nghĩa có vẻ cũng cực kỳ phẫn nộ, chỉ là vừa ra khỏi cửa, miệng liền hộc ra từng ngụm máu tươi, hơn nữa ho khan kịch liệt, cuối cùng ngã thẳng xuống đất ngất xỉu, cái gì cũng nói không nên lời.
Cổ Nguyên Tư ở bên cạnh run bần bật, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc, quả thực như là đang nhìn quái vật tiền sử gì cực kỳ khủng bố.
Có vẻ là ánh mắt hắn ta làm Nguyễn Nam Chúc nổi lên ý muốn đùa dai, Nguyễn Nam Chúc đi tới trước mặt hắn ta, cười hì hì nói: “Trong tay mày vẫn chưa có mạng người, lần này tao thả cho mày một đường sống, nhưng nếu để tao phát hiện mày lại cùng nhóm người này quậy với nhau, lần sau có thể tao sẽ không khách khí.”
Cả người Cổ Nguyên Tư run rẩy, gật đầu liên tục, như là sắp bị dọa tới ngất xỉu.
“Gọi 120 cho người kia đi, đây không phải còn chưa chết sao, chung quy cũng nên cứu thử một chút.” Nguyễn Nam Chúc giương cằm, ý bảo Cổ Nguyên Tư gọi điện thoại cấp cứu cho Thôi Học Nghĩa đã té xỉu ở góc, “Bác sĩ với cảnh sát tới, biết trả lời như thế nào chứ.”
“Vâng vâng, tôi biết, tôi biết.” Biểu tình Cổ Nguyên Tư rất là lo lắng, có vẻ là sợ nói một câu không phải với Nguyễn Nam Chúc, liền bị hắn quăng thẳng từ cửa sổ ra ngoài, nơi này là hơn hai mươi tầng lầu, rơi xuống còn có thể tồn tại mới thật là có quỷ.
“Đi thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói với Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch ừ một tiếng, hai người liền một trước một sau vào thang máy.
Sau khi vào thang máy, Lâm Thu Thạch lại nghĩ tới camera trong khách sạn, nói: “Camera trong khách sạn thì phải làm sao, chúng ta có thể bị cảnh sát phát hiện vô cớ biến mất hay không?”
“Sẽ không.” Nguyễn Nam Chúc giải thích cho Lâm Thu Thạch, “Trong mắt người không có cửa, chúng ta chỉ là đã đứng đơ trong chốc lát.”
“Đứng đơ một lát?” Lâm Thu Thạch lại không nghĩ tới sẽ là như vậy.
“Đúng vậy, chỉ là đã đơ một lát.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Không vượt quá mười phút đi, có thể là trong video giám sát, chúng ta cũng là đứng đơ trên hành lang trong chốc lát, sau đó Lâm Tinh Bình kia liền luẩn quẩn trong lòng mà đi tự sát.” Tuy rằng nhìn qua rất là kỳ quái, nhưng cũng không đến mức liên lụy đến bọn họ, chưa kể thân phận hai người còn đã được thay đổi.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch tìm một góc không có camera, cởi bỏ lớp hoá trang trên người. Nguyễn Nam Chúc lại khôi phục dung mạo diễm lệ kia, bộ dáng cằm hơi hơi giương lên lạnh nhạt lại cao ngạo, làm người khác hoàn toàn không thể liên tưởng tới bộ dáng nữ nhân vóc dáng cao vâng vâng dạ dạ kia với nhau.
Lâm Thu Thạch cũng quay lại bộ dáng cũ, thật ra nhận thức của hắn về diện mạo của mình cũng không quá rõ ràng, nhưng sau khi có cái để đối chiếu, hắn vẫn cảm thấy mình thích bộ dạng nguyên bản hơn một chút…… Dù sao lớp trang điểm mà Nguyễn Nam Chúc trang điểm cho hắn, thật sự là quá cay đôi mắt.
Làm xong những thứ này, Lâm Thu Thạch chợt nói: “Cái ô kia có mang được ra ngoài không?”
“Không.” Nguyễn Nam Chúc mở ba lô, bên trong không có bóng dáng ô giấy, “Không phải đạo cụ, không mang ra được.”
“À……” Lâm Thu Thạch có chút tiếc nuối, kỳ thật hắn cảm thấy rất nhiều đồ vật ở thế giới trong cửa có chỗ hữu dụng —— nếu có thể mang ra ngoài.
“Cho nên đây là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu.” Nguyễn Nam Chúc nhàn nhạt nói, “Cũng không phải ai cũng có vận khí như anh vậy.”
Lâm Thu Thạch cười cười.
Hai người trở lại biệt thự, rất nhanh đã trông thấy tin tức về Lâm Tinh Bình cùng Thôi Học Nghĩa. Trong tin tức này chỉ nói là có một cặp tình nhân do tranh chấp nghĩ quẩn mà chết, cũng không nhắc tới hai người bọn họ, nghĩ đến Cổ Nguyên Tư kia hẳn là không khai ra bọn họ thật.
“Coi như hắn ta thức thời.” Nguyễn Nam Chúc đổi kênh.
“Nếu hắn ta khai chúng ta ra thì phải làm sao?” Lâm Thu Thạch đã lâu chưa gặp cửa nào nhẹ nhàng như vậy, sau khi ra ngoài cũng không cảm thấy mệt bao nhiêu, ngồi trên sô pha chậm rãi gặm dưa hấu.
“Khai thì khai thôi.” Nguyễn Nam Chúc lười nhác nói, “Chắc chắn hắn ta còn phải tìm người dẫn qua cửa, nếu hắn ta dám nói, thì tôi dám lấy mạng của hắn ta.”
Lâm Thu Thạch cứng họng, hắn biết loại giọng điệu này của Nguyễn Nam Chúc tuy rằng không chút để ý, nhưng tuyệt đối không phải đang nói đùa.
Trên thực tế, đa số thời gian, Nguyễn Nam Chúc đều không thích nói đùa, ít nhất là ở ngoài cửa hắn là như thế này.
Lâm Thu Thạch gặm xong miếng dưa hấu cuối cùng, đang định đứng dậy đi rửa tay, lại nhìn thấy Nguyễn Nam Chúc đang nhìn hắn chằm chằm.
“Làm sao vậy?” Lâm Thu Thạch bị nhìn chằm chằm có hơi sởn tóc gáy.
“Anh còn nhớ đi?” Nguyễn Nam Chúc nói.
“Cái gì?” Lâm Thu Thạch không thể hiểu được.
“Anh còn nhớ không thế, anh thiếu tôi cái gì trong cửa.” Nguyễn Nam Chúc chậm rì rì nói.
Lâm Thu Thạch sửng sốt một lát, ngay sau đó phản ứng lại, thính tai giật giật có hơi đỏ lên: “À…… Tôi cho rằng cậu đang nói đùa ấy.”
“Đương nhiên không phải nói đùa.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Trước nay tôi đều không thích nói đùa.”
Lâm Thu Thạch: “……” Đối với chuyện này, thật ra bọn họ rất là có chung nhận thức.
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây con mèo của tôi càng ngày càng bướng bỉnh, mỗi ngày chọn lúc tôi đang gõ chứ ngồi bên cạnh tôi tìm tôi nói chuyện, không quan tâm đến nó nó vẫn vươn bàn chân ra vồ tôi, trời mới biết tôi đã phải chống lại bao nhiêu cám dỗ để tiếp tục gõ chữ.