“Nhưng ta đâu có dính Đạn Chỉ Túy.” Tiêu Sắt bước lên trước một bước.
“Đừng có lừa ta, tình báo của Ám Hà tuyệt đối không sai, ngươi không biết võ công.” Mộ Anh vẫn một tay cầm Sát Phố kiếm của Lôi Vô Kiệt, một chân đạp Ngân Nguyệt thương của Tư Không Thiên Lạc.
“Ngươi có thể thử xem.” Tiêu Sắt bước tới trước mặt Mộ Anh, trong mắt lóe lên ánh sáng màu tím.
Mộ Anh kinh hãi, tinh thần lập tức hốt hoảng. Tiêu Sắt giơ chân đá về phía Mộ Anh. Thế nhưng cú đá này chẳng có lực đạo mạnh mẽ gì, chỉ khiến thân thể hắn hơi ngửa ra sau một chút. Nhưng chỉ như vậy thôi đã đủ khiến Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc rút vũ khí của mình về.
“Rút lui!” Tiêu Sắt mỗi tay nắm một người lui lại bên cạnh cửa.
“Muốn chạy ư?” Mộ Anh ổn định thân hình, vung tay, cửa sổ quán rượu lập tức bị hắn đóng lại.
“Tiêu chưởng quỹ, lúc trước ta cũng thấy ngươi dùng chiêu này.” Lôi Vô Kiệt cười nói.
Tiêu Sắt lườm hắn một cái: “Im đi!”
Tư Không Thiên Lạc nhìn một lượt xung quanh: “Các ngươi vẫn còn tâm tư nói chuyện khác cơ à, rốt cuộc Đạn Chỉ Túy mất bao lâu mới tan đây, không có nội lực chúng ta vốn không phải đối thủ của hắn.”
Cái đầu của Mộ Anh lắc nhẹ, lại thay một gương mặt trẻ thơ đáng yêu, chỉ có nụ cười âm tà lại càng quỷ dị. Hai tay hắn nhẹ nhàng vung lên, trong tay tỏa ra hàn khí dày đặc.
“Tên này biết rõ lắm võ công tà môn.” Lôi Vô Kiệt cầm kiếm ngăn trước mặt Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc: “Ta ngăn cản hắn, các ngươi đi trước đi.”
“Ngươi không ngăn nổi hắn, với nội lực của ngươi hiện giờ, hắn đánh một chưởng là giết chết được ngươi.” Tiêu Sắt nói.
“Ngươi đừng coi thường người của Lôi gia bảo, các ngươi đi rồi ta có thể đồng quy vu tận với hắn.” Lôi Vô Kiệt đột nhiên cắm Sát Phố kiếm xuống đất: “Ta còn sát chiêu cuối cùng.
“Ngươi muốn chết à?” Tiêu Sắt nhướn mày.
“Ta không muốn chết, ta còn rất nhiều nơi muốn đi.” Lôi Vô Kiệt quay sang nhìn Tiêu Sắt mỉm cười: “Muốn tới tiên sơn nơi hải ngoại, muốn leo lên đỉnh Côn Luân. Nhưng nếu ta không đi được, như vậy trong hai người chúng ta ít nhất cũng có một người phải đi. Ngươi chạy trốn nhanh hơn ta, ta nhường cơ hội này cho ngươi.” Sau khi nói xong Lôi Vô Kiệt đột nhiên xoay tay, một tay nắm lấy Sát Phố kiếm, đột nhiên áo đỏ tung bay, chân khí bùng lên.
“Dừng tay.” Tiêu Sắt thờ ơ nói.
Nhưng Lôi Vô Kiệt lại thật sự dừng tay, vì hắn biết chỉ cần Tiêu Sắt dùng giọng điệu thờ ơ như vậy nói chuyện, chắc chắn hắn đã nghĩ ra cách.
“Thiên Diện Quỷ, ngươi tính toán tốt lắm, nhưng có một điều ngươi tính sai rồi. Tuy bọn họ tạm thời mất đi nội lực, nhưng nội lực của ta vẫn còn.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.
“Nội lực của ngươi?” Mộ Anh cười lạnh: “Nếu ngươi có nội lực cú đá vừa rồi đã chẳng yếu ớt như vậy, ngay một võ phu tầm thường cũng mạnh hơn ngươi một chút. Thế nhưng võ công mê hoặc tâm trí người khác của ngươi lại rất đặc biệt, nếu ngươi chịu dạy ta, như vậy ta sẽ cho ngươi chết thống khoái một chút. Ít nhất cũng để lại một tấm da mặt hoàn chỉnh.”
“Lôi Vô Kiệt, Thiên Lạc, cầm lấy tay của ta.” Tiêu Sắt đột nhiên giơ tay, cao giọng quát. Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc đều nhìn sang hắn, chỉ thấy Tiêu Sắt lúc thường luôn biếng nhác lại như thay đổi hẳn, ánh mắt lạnh băng, tay áo phất phới, dường như có một khí thế khó tả toát ra. Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc tuy trong lòng khó hiểu nhưng vẫn giơ tay, nắm lấy tay Tiêu Sắt.
Khoảnh khắc đó Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt đều cảm thấy một luồng nội lực cuồn cuộn không ngừng truyền từ tay Tiêu Sắt sang tay bọn họ. Hai người đều kinh hãi, nội lực kia cực kỳ mãnh liệt, do dù chia đôi vẫn vượt qua nội lực của bản thân họ nhiều.
“Tiêu Sắt, thế này là…” Tư Không Thiên Lạc kinh hãi nói.
“Ẩn mạch của ta bị thương, không thể sử dụng nội lực nhưng nội lực của ta vẫn còn. Đây là trận Lưu Chuyển mà ta lĩnh ngộ được từ quyển sách vô danh mà Nho Kiếm Tiên tặng cho. Ta cho các ngươi mượn nội lực!” Tiêu Sắt nhíu mày, Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt đều cảm thấy luồng nội lực truyền vào cơ thể mình bùng lên!
“Tiêu Sắt, hóa ra ngươi thật sự là cao thủ.” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc cảm thán.
“Cao thủ với không cao thủ gì không quan trọng, quan trọng là phải sống sót.” Tiêu Sắt nói.
Tay trái Tư Không Thiên Lạc nắm lấy tay Tiêu Sắt, tay phải vung trường thương, chỉ thấy mũi thương làm gió nổi ào ào, còn mạnh hơn lúc vừa rồi.
“Đến đây nào, chẳng phải ngươi bảo muốn lột da mặt ta ư? Tới đây mà thử!” Tiêu Sắt cao giọng quát.
Lôi Vô Kiệt mỉm cười nói: “Lần đầu tiên nghe ngươi nói chuyện hăng hái như vậy đấy.”
Mộ Anh kinh ngạc, đột nhiên xoa tay một cái, không ngờ lại xóa hết gương mặt mình đi, hóa thành một người không mũi không mắt không miệng không mặt, nhưng giọng nói lạnh lùng vẫn vang lên: “Thú vị.”