“Anh tới liền.”
Tất nhiên, Thiên Minh có thừa tinh quái để khiến Hạ Vy trở tay không kịp. Anh ép Hạ Vy vào sát tường, hai tay giữ chặt vai cô khiến Hạ Vy không thể chạy thoát.
Thiên Minh cúi người, hôn lên môi Hạ Vy khiến cho đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng khi bị chiếc lưỡi nóng bỏng, cuồng nhiệt của ai kia khuấy đảo. Cơ thể hai người như dính sát vào nhau.
Thiên Minh thì thầm bên tai cô:
“Anh rất nhớ em.”
Hạ Vy mất hoàn toàn khả năng phản kháng, chẳng biết từ khi nào chiếc váy lụa kia đã tuột dần xuống theo thân hình nóng bỏng.
Hạ Vy chỉ kịp lý nhí nói một câu:
“Đừng làm nhăn váy.”
Thiên Minh bật cười. Đương nhiên là anh biết Hạ Vy coi trọng món quà kia. Anh cũng chẳng phải mấy tay khùng chuyên đi xé váy áo của con gái nhà người ta. Thiên Minh cẩn thận treo chiếc váy lụa lên móc ở gần đó trước khi “bữa tiệc” của anh thật sự bắt đầu.
…
Hạ Vy mất khoảng hai tiếng đồng hồ vi vu trên trời để đi từ London tới Milan trong khi hành trình của Thiên Minh vất vả hơn thế rất nhiều. Chính vì vậy, lần này Thiên Minh không hề “nhân nhượng”. Rõ ràng anh trải qua một hành trình xuyên lục địa mà chẳng kêu mệt thì ý kiến của con lười như Hạ Vy chỉ như gió thoảng bên tai mà thôi.
Hạ Vy nhận ra khả năng tính toán của Thiên Minh thật sự vượt xa người bình thường. Quả nhiên tới ba giờ chiều là cô mở mắt vì mùi thơm của bánh mì phết bơ. Thiên Minh mỉm cười:
“Lại đây ăn một chút đi. Tới tối mới lại ăn tiếp đó.”
Hạ Vy chớp chớp mắt. Cái từ “ăn” từ miệng của Thiên Minh thốt ra sao lại khiến cho cô nổi cả da gà như vậy?
Thấy Hạ Vy không chịu nhúc nhích, Thiên Minh bật cười:
“Còn không tới đây là anh ra chỗ em đó. Chuyện gì tiếp theo thì em cũng có thể đoán ra đúng không?”
Hạ Vy vội xua tay:
“Không cần.”
Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở, đi về phía giường của Hạ Vy.
“Không cần thật sao?”
Hạ Vy chui đầu vào trong chăn, gào lớn:
“Sắp bốn giờ rồi.”
Thiên Minh kéo chăn ra, nâng cằm của Hạ Vy lên khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh.
“Biết vậy thì để yên anh giúp em thay đồ.”
Hạ Vy lắc đầu, nhỏ giọng nói:
“Để em tự đi.”
Thiên Minh bật cười, chỉ tay về phía nhà tắm:
“Vậy để anh pha nước cho em ngâm mình nha.”
Dứt lời, anh tới bên bồn tắm lớn, tỉ mỉ pha tinh dầu hoa oải hương mà Hạ Vy thích nhất vào đó.
Hạ Vy nhìn Thiên Minh rồi nói:
“Anh đừng chiều em quá như vậy. Em sẽ hư mất.”
Thiên Minh cười thành tiếng:
“Vợ anh anh không chiều thì còn chiều ai. Phải đợi tới gần ba mươi nồi bánh chưng mới kiếm được người trong mộng, anh không tranh thủ chăm em thì chẳng lẽ phải đợi tới khi mắt mờ, răng rụng mới làm.”
Quả nhiên cô không thể cãi lại Thiên Minh được. Tính đến thời điểm này Hạ Vy thấy mình có ba quyết định cực kỳ đúng đắn. Một là theo học ngành thiết kế trang sức, hai là dũng cảm nộp hồ sơ vào HPJ, thứ ba là đồng ý gả cho người đàn ông trước mặt mình.
Hạ Vy khẽ mỉm cười. Không đúng. Có lẽ điều thứ ba phải nói là ký vào bản hợp đồng tình yêu với Thiên Minh mới chuẩn.