Lão sư chiêu sinh nói, xem ra hai người rất quen thuộc.
Cửa mở, một nam tử vóc người tầm trung đi ra, không quá bốn mươi, nhưng râu mọc tua tủa, lôi thôi lếch thếch, nhìn qua như người sáu mươi, bảy mươi tuổi.
– Có chuyện gì? Không có chuyện gì ta liền đi luyện kiếm!
Nam tử này nói. Hắn hiển nhiên chính là Mạc Cao.
– Đưa học sinh đến cho ngươi!
Lão sư chiêu sinh chỉ Lăng Hàn nói.
– Hắn gọi Lăng Hàn! Được rồi, người đã đưa tới cho ngươi, ta đi đây!
Hắn như bị lửa thiêu mông, nói chạy liền chạy, sợ bị Ngô Tùng Lâm bắt gặp, như vậy hắn liền xong.
Lăng Hàn nhìn Mạc Cao, Mạc Cao cũng nhìn Lăng Hàn, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không có mở miệng.
Một lát sau, Mạc Cao mới gật đầu, nói:
– Nếu ta là lão sư nơi này, liền không thể từ chối nhiệm vụ học viện giao, sau này ngươi cùng ta luyện kiếm a.
– Được!
Lăng Hàn cũng không sao cả.
– Tiểu viện chung quanh đều không có người ở, ngươi tùy tiện tìm một cái ở đi!
Mạc Cao xoay người đi trở về.
– Cửa này không khóa, sau này tự ngươi đi vào, nhưng thời điểm ta đang luyện kiếm, nghiêm cấm quấy rối.
Lăng Hàn tỉnh queo, mang Hổ Nữu đi chọn nơi ở.
Khỏi phải nói, tiểu viện nơi này đều rách rưới, tro bụi tích tụ, hắn chọn một tiểu viện hơi tốt một chút, bắt đầu tổng vệ sinh.
Hổ Nữu cũng giúp đỡ, nhưng nàng tự nhiên không giúp được gì, bay nhảy đến tro bụi đầy trời, khuôn mặt nhỏ bé cũng thành mặt mèo, khiến Lăng Hàn không khỏi cười to.
Bận rộn nửa ngày, chí ít cũng thu thập ra một gian sạch sẽ, Lăng Hàn lại không có lập tức đi tìm Lưu Vũ Đồng, tin tưởng nàng sẽ chăm sóc Lăng Tử Huyên thật tốt.
– Có ai không?
Ngoài cửa truyền đến âm thanh, Lăng Hàn đi ra nhìn, là một thiếu niên chừng mười tuổi, đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trong chứa một túi gạo, còn có chút thịt khô, rau dưa.
– Thịt! Thịt! Thịt!
Hai mắt của Hổ Nữu lập tức tỏa sáng, tung người nhào tới, dọa thiếu niên kia đặt mông ngồi trên mặt đất.
Đây là đưa lương, xem ra sau này cơm cũng phải tự mình nấu.
Lăng Hàn cười cợt, đi tới kéo thiếu niên lên, nói:
– Những đồ ăn này dùng cho mấy ngày?
– Mười ngày.
Thiếu niên nói.
– Sau mười ngày, ta lại đưa lương thực tới.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
– Không đủ, một ngày còn tạm được.
– Một ngày?
Thiếu niên sợ hết hồn, nhìn nhìn Lăng Hàn, làm sao cũng không thấy đối phương có sức ăn lớn như vậy.
– Không có chuyện gì, ngươi cứ việc đưa tới, tiền không thành vấn đề.
Lăng Hàn cười nói.
– Học viện không có quy định mỗi ngày ăn bao nhiêu, chỉ là các ngươi thật sự ăn hết được sao?
Thiếu niên không thể tin được.
Lăng Hàn cũng không giải thích, kỳ thực ăn nhiều không phải hắn, mà là Hổ Nữu.
Sau đó thiếu niên dời đồ ăn trên xe xuống, nhanh chóng đẩy xe rời đi. Hổ Nữu lập tức vòng quanh bên người Lăng Hàn, dáng vẻ vội vã không nhịn nổi.
– Đừng nóng vội, còn chưa tới buổi tối!
Lăng Hàn cười nói.
Hổ Nữu không thích, chu cái miệng nhỏ, không ngừng nhe răng nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
– Ngày hôm nay không nấu cơm, chúng ta vào thành đi dạo, mua một ít chăn mền, quần áo cũng phải chuẩn bị thêm vài bộ, đi dạo xong liền ăn cơm.
– Thịt thịt thịt thịt!
Nghe được từ ăn, tiểu nha đầu lập tức nhảy lên, cảm giác không vui được quét đi sạch sành sanh.
Lăng Hàn mang theo tiểu nha đầu đi ra ngoài. Hắn đã xin phép Liên Quang Tổ, sau này tiểu nha đầu có thể ở chung với hắn, bằng không nếu để cho nàng ở ngoài học viện, hắn thật không biết ai có thể chăm sóc nàng được.
Hắn nắm tay Hổ Nữu, để tiểu nha đầu thích ứng chuyện dùng hai chân bước đi, mà không phải bò trên mặt đất.
– Nhanh đi xem, Chu Vô Cửu khiêu chiến Nam Cung Cực!
Vẫn chưa ra khỏi học viện, đã nghe có học sinh hấp tấp cho biết, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
—————