“Sư huynh, ngươi thế nào rồi?” Mộ Thanh Giác thật cẩn thận mà bế hắn lên, chỗ tay chạm vào toàn là máu, trong nháy mắt tim hắn đau nhói, thần sắc hoảng loạn mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng mà lại cố chấp nói: “Không sao hết, ta tìm linh đan cho huynh, ăn vào sẽ không sao…”
Nhìn hắn như thế, Tô Bạch trong lòng vừa chua vừa chát, an ủi nói: “Đừng sợ, ta cảm thấy mình còn có thể cứu người một lần nữa, hẳn là không chết được…”
“Sư huynh!” Mộ Thanh Giác không muốn nghe hắn nói chữ kia, bất đắc dĩ lại đau lòng, “Đây là lúc nào rồi, ngươi chịu đựng chút đừng nói chuyện.” Nói xong liền lấy ra các loại đan dược chữa thương ra cho hắn.
Thấy tình huống không ổn, mấy người Diệp Mính xông tới, nhìn thấy vũng máu dưới người Tô Bạch không ngừng lan ra, trong lòng đau xót, cuống quít tìm kiếm linh đan diệu dược.
Phong Vô Tình chậm rãi đã đi tới, ánh mắt phức tạp mà nhìn chằm chằm thiếu niên được Mộ Thanh Giác ôm vào trong lòng, ngữ điệu đau thương không nói nên lời: “Ngươi có thể vì hắn mà làm chuyện như vậy, có đáng không?”
Tô Bạch không nói, trong mắt những người khác chính là hắn đã thầm chấp nhận, Mộ Thanh Giác cảm động đến lệ nóng doanh tròng, hai tay ôm hắn đều ngăn không được mà run rẩy, mấy người Bạch Phàm mấy người càng là lệ rơi đầy mặt, Phong Vô Tình lẳng lặng nhìn, vẻ mặt biến hóa mấy lần, thanh âm cực nhẹ mà nói: “Đáng tiếc đã muộn rồi…”
Trái tim là chỗ bị cắn nuốt đau đớn nhất, Tô Bạch vùi mình trong lòng Mộ Thanh Giác, yên lặng không nói chỉ có hai mắt không ngừng rơi lệ, cảnh tượng như vậy mọi người có cảm thấy rất quen thuộc không, mẹ nó có thể không quen thuộc sao, chương trước mới vừa mới xảy ra đó! Sau đó mọi người vẫn là kêu ta nằm cũng trúng đạn, cảm ơn.
Đến nỗi Phong Vô Tình miệng nửa mở nửa đóng định nói gì đó, xin lỗi, gió lớn quá không nghe rõ, nếu không, ngươi lặp lại lần nữa?
Lại nghe Phong Vô Tình tiếp tục nói: “… Trâm ngọc này tên gọi Cửu U, chính là lấy tinh phách chí âm trên thế gian luyện thành, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, sau khi chui vào cơ thể sẽ hút ba hồn bảy phách của người đó, vốn là dùng để đối phó hắn, sao lại tự làm khổ mình như vậy.”
Đáy mắt Mộ Thanh Giác là hận ý khát máu: “Có cách nào cứu hắn không, chỉ cần ngươi cứu hắn, ta liền mặc cho ngươi xử trí.”
Hai mắt Tô Bạch trắng dã, rơi vào trong tay ngươi còn có kết cục tốt đẹp gì, hắn hít một hơi thật sâu, nhịn xuống đau đớn nơi trái tim, mới vừa hơi hơi hé miệng, trâm ngọc Cửu U ở ngay tim đột nhiên phát động, Tô Bạch đau đến phun ra mấy ngụm máu tươi, trong hốt hoảng nghe được một hồi tiếng chuông thanh thúy vang lên, mờ ảo mông lung, rõ ràng cảm thấy thanh âm kia ở ngay bên tai, rồi lại nghe không rõ ràng lắm.
Không biết sao, Tô Bạch đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt, đáy lòng mơ hồ có một thanh âm nói với hắn, thời gian không nhiều lắm, thanh âm kia hình như từng nghe qua ở nơi nào đó, như là nói ra từ miệng của một nam thanh niên, mang theo cảm giác giống như ngọc thạch trong trẻo mát mẻ.
Tô Bạch liều mạng bắt lấy vạt áoMộ Thanh Giác, cố sức mà há miệng thở dốc, cánh môi khẽ động hai cái, không tiếng động mà nói: “Chờ ta… trở về…”
Cảm nhận rõ ràng được sinh mệnh của người trong lòng nhanh chóng trôi đi, Mộ Thanh Giác như bị sét đánh, chỉ cảm thấy cả trái tim mình đều bị người đào lên, hắn run rẩy hai tay gắt gao ôm lấy Tô Bạch, trên mặt lại không một chút huyết sắc: “Đừng đi, ngươi muốn đi đâu?”
Nhưng mà, cuối cùng cánh tay người trong lòng vươn ra suy nhược rũ xuống trên mặt đất, yên tĩnh, xúc cảm ôn nhuận như ngọc dần dần biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo đến thấu xương.
Không kịp trở tay, chí bảo ẩn trong tim đột nhiên vỡ vụn, đâm vào trái tim đầm đìa máu tươi, Mộ Thanh Giác ngơ ngác mà ôm thân thể lạnh như băng của người nọ, lúc lâu sau hắn cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, hai mắt đỏ ngầu, thân thể run rẩy, cúi đầu ôn nhu mà hôn thiếu niên trong lòng, gian nan mà phun ra hai chữ không ai có thể nghe thấy: “Sư huynh…”
Mấy người Mạc Ngôn hai mắt đỏ hoe, không đành lòng nhìn tiếp, Bùi Nhiên muốn tiến lên đỡ hắn, Mộ Thanh Giác hai đỏ ngầu hung tợn mà trừng mọi người, tựa như dã thú ham muốn bảo vật, tùy thời đều sẽ giương nanh ra.
Bạch Phàm khóc đến không kiềm lại được, mắt như thấy gì, đột nhiên dừng lại động tác, hoảng sợ mà chỉ vào trong lòng Mộ Thanh Giác thất thanh nói: “Sư huynh, sư huynh hắn…”
Cái gì? Mọi người nhìn theo tầm mắt hắn, giống như là bị một bàn tay vô hình bóp lấy cổ, nói không nên lời.
Thiếu niên tuấn mỹ vô cùng kia nhanh chóng thối rữa với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, thân thể không ngừng tan biến bắt đầu từ mũi chân, lộ ra xương trắng âm u, vừa mới nửa khắc đã không còn gì ngoài một bộ xương khô.
Mọi người đều bị một màn này dọa sợ, Mộ Thanh Giác giống như điên lên, khàn cả giọng mà gào rống tên người nọ, vẻ mặt bi thương, luống cuống giống như là hài tử mất đi thứ mình yêu thích. Mấy người Diệp Mính liếc nhau, đều không dám tiến lên khuyên bảo.
Đã không còn, cũng đã không thấy, toàn bộ Bách Quỷ Thành lại không có lấy một chút hơi thở của hắn.
Sao lại có thể rời ta mà đi, không được, ta quyết không cho phép!
Hắn gắt gao ôm lấy thiếu niên, như là người chết đuối bắt lấy thanh gỗ nổi duy nhất, đây là người cứu rỗi hắn, cho dù y chỉ còn dư lại một bộ xương trắng.
Trong đầu không ngừng nhớ lại những ngày cùng hắn quen biết thân nhau, ngay sau đó chính là nồng đậm tuyệt vọng cùng điên cuồng, linh lực trong cơ thể cuồng bạo rung động, Mộ Thanh Giác thật cẩn thận mà đem kia bộ xương khô kia đặt trên mặt đất, quanh thân hắn thiết lập kết giới cường đại, động tác dịu dàng như sợ làm ái nhân tỉnh giấc ngủ trưa, điên cuồng mà lạnh giọng thét dài, khí tức lẫm liệt trên người liên tiếp đề thăng, mặt đất bắt đầu chấn động, toàn bộ con rối trong Bách Quỷ Thành dừng lại động tác, đám người quỷ tu mỗi người đều cảm thấy bất an, mang theo kính sợ nhìn về nơi nào đó, đó là đối với cường giả quỳ bái.
“Ngươi giết hắn, ha ha ha, ngươi giết hắn!” Mộ Thanh Giác ngửa mặt lên trời cười to, chỉ là thanh âm kia thê lương vô cùng, sợi tóc tung bay, vẻ mặt cuồng loạn, quanh thân quanh quẩn khí tức hắc ám âm trầm.
Bùi Nhiên chỉ nhìn thoáng qua liền cả kinh thất sắc: “Đây là dấu hiệu nhập ma, hắn đã mất đi lý trí, mọi người mau chóng lui về phía sau!”
“Nhất niệm thành ma sao?” Phong Vô Tình lạnh lùng nhìn, thần sắc mơ hồ ẩn chứa bi thương.
Côn Ngô phát ra ánh sáng chói lọi, một phát đánh gãy Trảm Hồn, leng keng trở lại bên người Mộ Thanh Giác. Mộ Thanh Giác đáy mắt đầy tơ máu đỏ tươi: “Bồi tội cho hắn đi.” Dứt lời, cầm Côn Ngô kiếm mạnh mẽ chém xuống.
Phong Vô Tình kịp thời hoàn hồn, tránh thoát được một đòn hủy thiên diệt địa này, lạnh lùng cười nói: “Xem ra đây là bản lĩnh thực sự của ngươi.”
Mộ Thanh Giác ra tay không chút lưu tình: “Nếu là quỷ tu, vậy thì không nên ở lại nhân gian, bây giờ ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục.”
Phong Vô Tình nghe vậy giận dữ, “Quỷ tu thì làm sao, đạo tu lại làm sao? Uổng cho ngươi tự xưng là danh môn chính phái nhưng ngay cả những điều này nhìn không ra, ngươi yêu sư huynh như vậy, chẳng phải cũng biết chính hắn chẳng qua là một u hồn thôi! Cho dù ta không giết hắn, hắn cũng sống không được bao lâu, ngươi nghĩ xem tại sao thi thể hắn thối rữa nhanh như thế?”
“Bịa đặt!” Mộ Thanh Giác thét chói tai, xem nhẹ nghi hoặc dâng lên trong lòng.
“A,” Phong Vô Tình nhướng mày, “Thân thể hắn đã chết từ mười năm trước, chẳng qua là được người ta mạnh mẽ dùng linh khí tẩm bổ, để giấu trời qua biển mà thôi, chỉ tiếc người nọ dường như cũng là nỏ mạnh hết đà, dù cho dùng hết sức cũng chỉ có thể bảo hộ hắn mười năm an toàn vô lo, ngươi cùng hắn sớm chiều ở chung lại sao lại không nhìn ra, hay là nói, ngươi đã sớm cảm giác được?” Nhìn đến Mộ Thanh Giác thần sắc biến đổi, Phong Vô Tình cười ha ha: “Như thế nào, bị ta đoán trúng rồi hả, ha ha ha, hắn vốn dĩ cũng chỉ là một con rối mà thôi, có khác gì ta!”
“Câm miệng!” Côn Ngô kiếm bổ về phía bả vai Phong Vô Tình, Mộ Thanh Giác khắp người thịnh nộ, đôi mắt dần dần biến thành màu vàng, đồng tử dựng lên, “Ngươi làm sao có thể so sánh được với hắn!”
Tác giả có lời muốn nói: Đừng vả mặt, Hề Hòa này sẽ không bỏ qua việc ngược đãi nhi tử mình đâu, ta khẳng định (mặt nghiêm túc)