Vân Khanh cũng không thể mỗi ngày đều ở trong nhà, một tháng luôn có mấy ngày phải ngủ lại ký túc xá.
Phàm là Hoắc Vân Thâm có thể đi, anh nhất định đưa đón cô, nắm tay cô quang minh chính đại đi dạo trong khuôn viên trường, mặc cho người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Anh biết, Khanh Khanh ở trong trường học được hoan nghênh vô cùng, những người mơ ước cô phải xếp thành đội, từ lần đầu tiên anh công khai xuất hiện, có lẽ bối cảnh gia đình đều bị đào hết cả lên rồi.
Trong mắt rất nhiều người, anh không xứng với Khanh Khanh.
Nhưng có cô khẳng định, anh không quan tâm đến ánh mắt người khác.
Mấy người bạn cùng phòng của Vân Khanh thật sự quan tâm cô, nhân buổi tụ họp truy hỏi: “Bạn trai cậu đẹp trai thật đấy, những người theo đuổi kia không ai có thể so được, nhưng mà…”
Nhưng nội dung đằng sau quá nhiều.
“Anh ta không có tiền a, hiện tại chỉ có thể sống trong nhà cho thuê.”
“Nghe nói con rơi của gia tộc lớn, ở bên anh ta có thể có nguy hiểm gì không.”
“Thanh danh anh ta không tốt, nhìn cũng hơi dọa người, quá hung dữ.”
“Vân Khanh, dục vọng chiếm hữu của anh ta đối với cậu quá mạnh, luôn đi theo cậu, cũng không cho cậu nhiều không gian riêng tư, cậu không mệt à? Tình cảm như thế này cũng quá ngột ngạt phải không, đổi thành người khác đã sớm điên rồi.”
Vân Khanh không tức giận, nghiêm túc nói với các cô ấy: “Anh ấy đặc biệt tốt, tớ cũng không mệt.”
“Tính cách anh ấy chính là như vậy, tớ yêu toàn bộ con người anh ấy, nếu cảm thấy hít thở không thông,” Cô mỉm cười, “tớ nghĩ, chắc chắn là bởi vì yêu không bình đẳng.”
Không bình đẳng, mới có thể phiền chán muốn thoát ra.
Yêu anh không nhiều, mới có thể coi nó là một gánh nặng.
Mà cô chỉ là đau lòng. Lúc bị anh đòi hỏi mãnh liệt, cô lại cảm thấy hạnh phúc, như là nhân sinh được lấp đầy.
Cuối học kỳ 1 năm thứ nhất của Vân Khanh sắp kết thúc, khó được một lần Hoắc Vân Thâm bận quá không kịp đến đón cô, cô nhặt được một con mèo đi lạc bẩn thỉu lang thang ngoài cổng trường.
Khi Hoắc Vân Thâm giành giật từng giây chạy về, vừa mở cửa ra, không chờ được người tâm tâm niệm niệm nhào vào lòng anh, mà lại thấy nước chảy ròng ròng trên sàn nhà, Khanh Khanh nhà anh chật vật xách con mèo mới chỉ rửa được một nửa, cong con mắt cười với anh.
“Vân Thâm anh xem, em nhặt được!”
Mèo con sợ anh, theo bản năng hướng vào trong ngực Vân Khanh, đặc biệt dính người.
Hoắc Vân Thâm lạnh lùng nhìn chăm chú nó, có loại cảm giác bị xâm chiếm mãnh liệt.
Nhà của anh và Khanh Khanh, mỗi lần trở về, trong mắt cô đều chỉ có một mình anh, đây vẫn là lần đầu tiên, cô ôm sinh vật khác, căn bản không rảnh lo anh.
Hoắc Vân Thâm nhận lấy mèo con, không cho Khanh Khanh động thủ, hai ba phát đã tắm xong cho nó, thấp giọng nói: “Có thể cho Mẫn Kính nuôi.”
Vân Khanh kéo cánh tay anh: “Bên cạnh Mẫn Kính cũng không có ai là con gái, chắc sẽ nuôi không tốt đâu, nó lưu lạc đã lâu, thân thể yếu ớt, cần chút thời gian để khôi phục, chờ nó tốt lên, lại cho người khác được không?”
Mắt cô trông mong, mang theo chút năn nỉ.
Hoắc Vân Thâm dù không thích, cũng luyến tiếc làm Khanh Khanh thất vọng: “… Được.”
Vân Khanh hoan hô, ôm lấy mèo nhỏ, hôn một cái lên mặt Hoắc Vân Thâm, trêu chọc anh: “Không được ghen, chỉ yêu anh.”
Mèo con ngược lại không chịu thua kém, không có bệnh nặng gì, rất nhanh đã khỏe lại, nhưng trước mặt Vân Khanh sẽ giả bộ yếu ớt, nhiều lần Hoắc Vân Thâm “tiễn nó đi” đến miệng rồi mà không thể nói ra, buộc phải bắt đầu cuộc sống tranh sủng.
Khanh Khanh ra ngoài trở về, anh và mèo cùng nhau đi đón, so với anh mèo con còn linh hoạt hơn, dẫn đầu chiếm cứ cẳng chân Khanh Khanh, kêu meo meo hấp dẫn chú ý.
Vân Khanh đành phải nhấc nó lên trước, lại bận tâm đến Hoắc Vân Thâm, hôn bao nhiêu anh cũng vẫn rầu rĩ vì dục cầu bất mãn.
Lúc ăn cơm nó càng biết làm trò, mềm yếu vô lực nằm phục bên chân Vân Khanh ngẩng đầu chờ cô đút, vốn là quãng thời gian ngọt ngào cũng vị quấy rầy, nhất định phải tính cả nó vào trong đó.
Nhân lúc Vân Khanh không có nhà, Hoắc Vân Thâm xách mèo lên, nghiêm giọng cảnh cáo: “Lại dính cô ấy, tao đuổi mày đi.”
Mèo nhỏ nhe răng về phía anh.
Hoắc Vân Thâm lạnh mặt, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Đừng đoạt cô ấy với tao.”
Lần này mèo con không kêu to, dừng dừng, rất rụt rè mà nhẹ nhàng liếm anh một chút.
Vân Khanh phát hiện không biết từ khi nào mèo con trở nên siêu độc lập, mỗi ngày đều lười biếng đung đưa trên giàn leo cho mèo, cũng không dính người nữa, ăn ăn uống uống rất nhàn nhã thoải mái, không có việc gì thì liếc mắt bá chủ một phương Hoắc Vân Thâm một cái, khắc chế liếm liếm móng vuốt.
Cuối cùng cả người Hoắc Vân Thâm cũng buông bỏ được bớt mấy cái gai cương cứng, bằng lòng đút cho nó chút thức ăn của mèo, buổi tối để nó thành thật ngủ trong ổ mèo ở phòng khách, đóng cửa phòng ngủ lại, độc chiếm Khanh Khanh.
Vân Khanh cười nhạo anh: “Anh còn ăn giấm mèo con.”
“Ăn,” Anh thừa nhận, “đoạt sự chú ý của em, đều ăn.”
Vân Khanh hôn khoé miệng anh, kéo anh nằm trên giường: “Hôm nay thời gian còn sớm, bọn mình xem phim.”
So với đi rạp chiếu phim, Vân Khanh càng thích cùng anh dựa sát vào nhau ở nhà xem, Hoắc Vân Thâm mua máy chiếu, có thể chiếu lên trần nhà và vách tường trắng.
Nhìn cái gì không quan trọng, quan trọng là cùng cô thân mật khăng khít ở bên nhau.
Mới đầu Hoắc Vân Thâm cũng không có chú ý đến bộ phim, tâm tư đều đặt trên người Khanh Khanh, sau lại thấy hốc mắt cô ẩm ướt, anh mới chuyển hướng tới hình ảnh.
Trong câu chuyện, mối tình bị chia rẽ, nữ chính ngoài ý muốn mất đi ký ức, khi gặp lại bạn trai ngày xưa, coi anh ta như người xa lạ.
Trong lòng anh bất giác quặn đau, bất thình lình bị sợ hãi bao phủ.
Sau khi phim chiếu xong, Hoắc Vân Thâm hồi lâu không nói nên lời, chỉ dùng lực ôm người trong lòng, hơi thở nặng nề.
Vân Khanh cũng đang chìm trong niềm thương cảm, chọc chọc khuôn mặt lạnh buốt của anh: “Anh nghĩ gì thế?”
Anh trầm mặc, hơi cắn răng.
Vân Khanh bừng tỉnh, càng dán sát vào trước ngực anh, có chút buồn cười hỏi: “Có phải anh lo lắng em cũng sẽ quên mất anh đúng không?”
Hoắc Vân Thâm cắn môi cô, khàn giọng kháng cự: “Không cho phép nói bừa!”
Vân Khanh cười anh đáng yêu, lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh luôn sợ hãi mất đi cô.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, nếu em thật sự dám quên anh, anh liền bắt em về, trói vào trong phòng ngủ, không cho em đi đâu hết, mỗi ngày chỉ nhìn anh, chỉ nghĩ đến anh, cho tới khi nhớ lại mới thôi.”
Hoắc Vân Thâm không thể tưởng tượng được hình ảnh như vậy, trong lòng đau nhức, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ trói thật.”
Vân Khanh sợ anh âm thầm khổ sở, dứt khoát tìm một cái khăn lụa tới: “Giờ trói cũng được, dù sao em không chạy.”
Hoắc Vân Thâm nhìn đôi mắt tràn đầy tình yêu của cô gái nhỏ, thật sự buộc chặt cổ tay mảnh khảnh của cô lại, sau đó chậm rãi tháo ra, thấp giọng dạy cô từng bước: “Cách thắt này chỉ anh mới có cách giải.”
Vân Khanh dựa vào vai anh: “Hiện tại em cũng biết.”
Ban đêm yên tĩnh, bóng tối ngoài cửa sổ thâm trầm.
Hoắc Vân Thâm ôm lấy người mình yêu sâu đậm, thấp giọng hỏi: “Khanh Khanh, anh chiếm em như vậy, lo được lo mất, không cho em tự do, em sẽ phiền sao?”
Vân Khanh lắc đầu, ngồi trên đùi anh, chôn mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Tuy nút trói có cách giải, nhưng em sẽ cứ ở trong lồng sắt nhỏ.”
Trong cổ họng Hoắc Vân Thâm cay chát lẫn lộn.
Lồng sắt…
Cô căn bản không cho anh cơ hội nghĩ về điều này, cười vô cùng ngọt: “Là lồng sắt nhỏ tên Hoắc Vân Thâm, em cam tâm tình nguyện ở lại bên trong, cả đời này chỉ muốn yêu anh, không muốn chạy thoát.”